Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2999: Ta còn một đề nghị
Hồng Đào Bình đang uống nước, cũng không biết bị câu nói của Kim Phi làm cho sặc hay là bị sặc nước, bỗng ho khụ khu.
Kim Phi và Tả Phi Phi đã là vợ chồng, những gì Kim Phi vừa nói vốn dĩ chẳng có vấn đề gì, nhưng Hồng Đào Bình ho như vậy khiến bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.
Tả Phi Phi vốn dĩ đang trong trạng thái bàn việc cũng đỏ mặt.
Kim Phi liếc nhìn Hồng Đào Bình, mặc kệ anh ta, lại nhìn sang Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, sau khi rong biển được phơi khô xong, sẽ được hợp tác xã mua bán của địa phương thu mua rồi vận chuyển đến Giang Nam và Xuyên Thục, bên chỗ nàng cũng chuẩn bị trước, tìm nơi để chứa rong biển”.
“Nơi chứa rong biển không thành vấn đề, có mấy cái kho chúng ta xây dựng trước đó đang còn trống, bên ta cũng sẽ tiếp tục xây dựng kho chứa mới”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Nhưng việc thu mua rong biển e là sẽ cần rất nhiều vốn, thương hội và tiền trang không có nhiều tiền, tướng công, chắc là chàng có kế hoạch rồi nhỉ".
“Không đủ bạc thì cứ trả bằng sản phẩm”.
Kim Phi nói: “Vải vóc, lương thực, đồ sắt, dụng cụ, chỉ cần là đồ ngư dân cần thì đều có thể trao đổi, ta tin chắc họ sẽ đồng ý”.
“Đây cũng là một cách hay”, Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu.
Dụng cụ vải vóc, đồ sắt là những vật dụng không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, cũng là sản phẩm bán chạy của các hợp tác xã mua bán ở Đông Hải, dùng để đổi với rong biển của ngư dân quả thật là điều rất khả thi.
Hơn nữa từ Xuyên Thục đến Đông Hải lại dọc theo sông, không cần thuyền hơi nước cũng có thể dễ dàng vận chuyển hàng hóa, chi phí vận chuyển cũng không cao.
“Ngoài vải vóc bình thường, nói với Đông Đông bảo xưởng dệt nhanh chóng dệt một lô lưới đánh cá”, Kim Phi nói.
“Đúng đúng, lúc ta đánh cá ở bên biển cũng nhìn thấy rất nhiều ngư dân phơi lưới, lưới đánh cá của họ đều rách đến mức không dùng được nhưng họ vẫn dùng”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Chúng ta dệt một lô lưới đánh cá đưa sang đó, chắc chắn sẽ bán đắt hàng lắm”.
“Ngoài lưới đánh cá, còn phải bảo Mãn Thương làm ra một số dụng cụ băng sắt cần thiết cho việc đánh cá, như lao, mỏ neo các loại”, Tả Phi Phi cũng bổ sung thêm.
“Đúng vậy, còn có công tác giáo dục tư tưởng cũng không thể thiếu, ta nghĩ chúng ta có thể sắp xếp cho Thanh Diễn dẫn theo đoàn ca múa nhạc đến biểu diễn một thời gian”.
Đường Tiểu Bắc nói tiếp: “Tốt nhất bảo Trần Văn Viễn chuyển viết một kịch bản dựa theo tình hình Đông Hải, nhân vật chính là ngư dân”.
“Cái này được”, Kim Phi gật đầu nói: “Mọi người còn đề nghị nào khác đều có thể nói thoải mái, sau khi xác nhận xong, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đưa về Kim Xuyên”.
“Ta còn một đề nghị...” Khánh Mộ Lam giơ tay lên.
Sau đó ngay cả Nhuận Nương trước giờ là người hướng nội cũng tham dự vào, đưa ra hai đề nghị nhỏ.
Lúc đầu Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn còn cẩn trọng, nhưng sau đó cũng bị bầu không khí sôi nổi này ảnh hưởng nên cũng tham gia vào đó.
Cuộc họp nhỏ này kéo dài từ chạng vạng đến bảy tám giờ tối mới kết thúc.
Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình cùng nhau bước ra khỏi sân nhỏ, sau đó cùng quay đầu lại nhìn vị trí phòng sách.
Qua cuộc họp nhỏ hôm nay, hai người đều có chút cảm khái.
Điều mà Hồng Đào Bình cảm khái là cuộc họp do Kim Phi chủ trì, mọi người thực sự có thể nói chuyện thoải mái, anh ta cũng rất thích bầu không khí này.
Trịnh Trì Viễn cảm khái rằng cuộc họp nhỏ hôm nay không chỉ giải quyết xong các vấn đề liên quan đến Cục Quản lý Hàng hải mà anh ta còn cảm nhận được rất rõ mối quan hệ của mình với mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã trở nên thân thiết hơn.
Trịnh Trì Viễn hiểu được Kim Phi đang định tiếp nhận anh ta, đào tạo anh ta.
Đây là thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay của Trịnh Trì Viễn.
Trong phòng sách, Kim Phi vươn vai, đứng lên đi vào phòng của mình.
Tả Phi Phi nhớ đến lời dặn của Kim Phi lập tức đi theo.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác