Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2910: Tiên sinh
Kim Phi cầm ống nhòm, nhìn vào bờ, phát hiện hai nhóm người đang đuổi nhau.
Phía bị truy đuổi mặc vải vóc tơ lụa, trong đó có một vài người phụ nữ già yếu và trẻ em, phía truy đuổi đều gầy gò xanh xao, quần áo đầy những vết vá và lỗ thủng, trông rất mộc mạc, vừa nhìn đã biết là người nghèo.
Phía bị truy đuổi còn có hộ vệ, cơ thể hộ vệ không chỉ mạnh mẽ vạm vỡ, trong tay còn có trường đao sáng chói, nhưng có quá nhiều người nghèo, hộ vệ khó mà chống trả được, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Phía bị đuổi đã bị nước bao vây, tình thế rất nguy cấp.
Nhìn thấy trên sông có thuyền đang qua, phía bị truy đuổi đã lập tức vẫy tay hô to cầu cứu về phía Trấn Viễn số 2.
Kim Phi thấy như vậy, vội đi nhanh đến boong thuyền, vừa hay gặp đại đội trưởng nhân viên hộ tống phụ trách an toàn.
“Tiên sinh, sao ngài lại ra đây?”
Đại đội trưởng nhìn Kim Phi, vội nói: “Trong đám người trên bờ có cung tên, ngài nhanh vào trong đi, đừng để bị thương!”
Kim Phi xem kĩ, quả thực có mấy người nghèo mang cung tên trên lưng.
Dù đều là cung tên tự chế nhưng lúc này Trấn Viễn số 2 cách bờ không xa, vẫn có khả năng băn lên thuyền.
Liên quan đến sự an toàn của bản thân, Kim Phi cũng không cố chấp, đi đến hành lang cùng đại đội trưởng, sau đó hỏi: “Trên bờ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không biết, có vẻ như đang cản đường cướp bóc, hoặc là đánh cường hào.”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống nói.
Kim Phi có thể hiểu việc cản đường cướp bóc, nhưng đánh cường hào lại khiến Kim Phi rất bất ngờ.
Đánh cường hào là do y đề xuất, đó cũng là cơ sở cho sự mở rộng nhanh chóng của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng vì nhân lực có hạn, nên Kim Phi đã tạm thời làm chậm lại tốc độ mở rộng của tiêu cục Trấn Viễn, ở Giang Nam chỉ phái người đi cướp và canh giữ kho lương thực, không bố trí nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đánh cường hào chia ruộng đất.
Đại đội trưởng thấy vẻ nghi hoặc của Kim Phi bèn giải thích: “Tiên sinh, việc đánh cường hào chia ruộng đất ở Giang Nam bây giờ không phải do chúng ta lãnh đạo mà do người dân tự phát tổ chức”
“Người dân tự phát tổ chức?” Kim Phi khế cau mày.
“Gần đây, Giang Nam thật sự rất loạn, đạo tặc nổi lên bốn phía, thổ phỉ hoành hành, sau khi mỗi nhóm thổ phỉ thành lập, để lập uy, cũng vì để vơ vét của cải và thu lương thực, đều muốn vơ vét của người dân, người dân không thể sống tiếp như vậy, chỉ có thể phản kháng.”
Đại đội trưởng nói: “Thổ phỉ thường chiếm giữ những địa hình nguy hiểm làm căn cứ, gây khó khăn cho việc tấn công của người dân, cùng với sự dẫn dắt tờ rơi trước đây của chúng †a, vì vậy đã trút cơn giận lên địa chủ và thân sĩ, tổ chức lẫn nhau, tấn công địa chủ và thân sĩ, cướp lương thực của bọn họ để tự bảo vệ mình.”
Kim Phi nghe vậy, thấp giọng thở dài.
Địa chủ và thân sĩ đều là bọn cường hào ác bá, mối quan hệ với quan viên địa phương cũng đều rất tốt, có quan phủ hỗ trợ chỗ dựa, rồi nuôi mấy tên côn đồ, địa chủ đã có thể đàn áp một lượng lớn người dân.
Cho dù thật sự có người dân bị ép đến mức phản kháng thì cũng rất nhanh đã có thể đàn áp xuống với sự giúp đỡ của quan phủ.
Nhưng bây giờ Tứ hoàng tử ở kinh thành cũng chạy rồi, triều đình Trung Nguyên chỉ là vỏ rỗng tồn tại trên danh nghĩa, phiên vương ở Giang Nam đã bị Cửu công chúa tiêu diệt hết sạch, quan phủ cũng rơi vào tình thế hỗn loạn.
Người ta thường nói luật pháp không phân biệt người nào hết, thực sự quá nhiều người dân gây rối, quan phủ muốn quản cũng không quản được, cuối cùng dứt khoát không quan tâm nữa, rất nhiều binh phủ bộ đầu liên kết với nhau, lừa gạt người buôn bán và người dân, trở trên hung tàn còn hơn thổ phỉ.
Không có sự đàn áp của quan phủ, địa chủ là con dê béo trước mặt người dân.
Cộng thêm tờ rơi tuyên truyền của tiêu cục Trấn Viễn, ngày càng nhiều người dân tự phát tổ chức, xông vào các địa chủ và thân sĩ.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác