Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2883: Vở kịch tối nay là gì
72@-
Ngụy Đại Đồng vội vàng xua tay: “Đúng rồi tiên sinh, tối nay có buổi biểu diễn, do Thanh Diên cô nương tự mình dẫn dắt, ngài có muốn đi xem không?”
Công việc chính của đoàn ca múa là biểu diễn các tiết mục để giải khuây, đập Đô Giang là trung tâm của các công trường lớn ở Xuyên Thục, là nơi biểu diễn trọng điểm của đoàn ca múa, bình thường có hai đội biểu diễn sẽ sống ở đây.
Nhưng Thanh Diên tự mình dẫn đội, là chuyện tương đối hiếm thấy.
Dù sao hiện tại đoàn ca múa Kim Xuyên cũng rất phát triển, còn Thanh Diên là người phụ trách của đoàn ca múa, nên hiếm khi ra ngoài.
“Vở kịch tối nay là gì?” Kim Phi hỏi.
Nếu là Cô gái tóc trắng hay những vở linh tinh khác, Kim Phi cũng không dự định xem.
Suy cho cùng, những vở này đều do y biên đạo, đã xem quá nhiều lần, xem nữa cũng vô nghĩa.
“Vở kịch hôm nay có tên là Huyết Chiến Du Quan, nghe nói nó được phỏng theo trận chiến thành Du Quan năm ngoái." Ngụy Đại Đồng trả lời.
“Vậy phải đi xem thử thôi!” Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, để lại ấn tượng sâu sắc cho Kim Phi.
Ăn tối xong, Kim Phi dẫn đám người Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương, Tả Phi Phi, ngồi ở trước sân khấu.
Sau khi trời tối hẳn, vở kịch chính thức bắt đầu. Câu chuyện mở ra dưới góc nhìn của hai binh lính nữ.
Họ vốn là người Tây Xuyên, sau khi nhà cửa bị Thổ Phiên cướp mất, không có đường sống, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn muốn tuyển nhân viên hộ tống nữ, lập tức ghi danh gia nhập quân Trấn Viễn.
Trải qua mấy tháng huấn luyện, họ đi theo Trương Lương và Lưu Thiết đến thành Du Quan, để đoạt lại cửa Bắc của Trung Nguyên.
Đông Man tụ tập đại quân, muốn đoạt lấy thành Du Quan, nhân viên hộ tống không thể dùng khinh khí cầu và phi thuyền, chỉ có thể chống cự, cho đến khi Kim Phi tự mình dẫn quân đi trước tăng viện, nguy cơ thành Du Quan mới được hóa giải.
Ban đầu có mấy ngàn nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan, nhưng đến khi trận chiến kết thúc, chỉ còn tám trăm người sống sót.
Về cơ bản binh lính Nam đều chết chết, tám trăm người sống sót, hầu như đều là binh lính nữ.
Hai binh lính nữ này chính là hai người trong đó.
Dù vở kịch trên sân khấu không thể phục dựng lại toàn bộ quá trình chiến đấu, nhưng khán giả vẫn hào hứng theo dõi, hận không thể đầu quân ngay lập tức, để giúp các binh lính nữ chiến đấu.
Sau khi vở diễn kết thúc, Thanh Diên đến gặp Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài cảm thấy buổi biểu diễn của chúng ta hôm nay như thế nào?”
“Rất hay, không chỉ để cho nhân dân biết thành Du Quan xảy ra chuyện gì, mà còn để cho họ biết có người đang hi sinh vì bọn họ, cũng là một tuyên truyền tốt cho việc tuyển quân sau này.” Kim Phi gật đầu đồng ý: “Vở kịch này do Trần Văn Viễn viết à?2”
“Ngoài Trần công tử còn có ông Triệu và mấy cô nương tham dự trận chiến ở thành Du Quan.” Thanh Diên nói: “Trần công tử nói: “Không thể để cho anh hùng không được biết đến, chỉ tiếc sân khấu của chúng ta có hạn, không thể phục dựng hoàn toàn cảnh tượng ở trận chiến thành Du Quan.”
“Không sao, sau này còn có cơ hội.” Kim Phi cười an ủi. Gần đây y đã đưa máy phát điện vào nhật báo, mặc dù còn cách xa máy quay phim, nhưng vẫn là một hướng đi mới.
Kim Phi tin tưởng, với sự chỉ đạo của y, nhất định khi còn sống y có thể xem phim điện ảnh.
Khi xem xong vở diễn quay về nhà trọ đã là nửa đêm, Đường Tiểu Bắc biết ngày mai Kim Phi còn có việc, cũng không dày vò y nữa.
Ngày hôm sau, Kim Phi dậy sớm, gặp Ngụy Đại Đồng ở dưới tầng, rồi vội vàng chạy đến đập Đô Giang.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Đương nhiên.” Kim Phi biết đã đến lúc 'làm việc nặng, y không do dự, kéo Đường Tiểu Bắc vào phòng.
Suốt cả buổi chiều hai người đều ở trong phòng, phải đến tận lúc ăn cơm mới bước ra.
Mặt Đường Tiểu Bắc đầy hưng phấn, nhưng Kim Phi thì hơi ủ rũ, khi đi xuống lầu cũng phải bám vào lan can.
Nhuận Nương thấy vậy, vội vàng đi vào bếp bưng ra một bát canh gà, cho Kim Phi bồi bổ.
Ăn tối xong, Kim Phi đi tìm Ngụy Đại Đồng: “Ngụy đại nhân, thật xin lỗi, buổi chiều có ít việc làm trễ nãi thời gian.”
Dựa theo kế hoạch xế chiều hôm nay, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng phải đi đến đập Đô Giang để thị sát, ai ngờ gặp Đường Tiểu Bắc, bị trễ nãi cả buổi chiều.
“Tiên sinh khách sáo rồi, ngày mai đi cũng được mà.”
Ngụy Đại Đồng vội vàng xua tay: “Đúng rồi tiên sinh, tối nay có buổi biểu diễn, do Thanh Diên cô nương tự mình dẫn dắt, ngài có muốn đi xem không?”
Công việc chính của đoàn ca múa là biểu diễn các tiết mục để giải khuây, đập Đô Giang là trung tâm của các công trường lớn ở Xuyên Thục, là nơi biểu diễn trọng điểm của đoàn ca múa, bình thường có hai đội biểu diễn sẽ sống ở đây.
Nhưng Thanh Diên tự mình dẫn đội, là chuyện tương đối hiếm thấy.
Dù sao hiện tại đoàn ca múa Kim Xuyên cũng rất phát triển, còn Thanh Diên là người phụ trách của đoàn ca múa, nên hiếm khi ra ngoài.
“Vở kịch tối nay là gì?” Kim Phi hỏi.
Nếu là Cô gái tóc trắng hay những vở linh tinh khác, Kim Phi cũng không dự định xem.
Suy cho cùng, những vở này đều do y biên đạo, đã xem quá nhiều lần, xem nữa cũng vô nghĩa.
“Vở kịch hôm nay có tên là Huyết Chiến Du Quan, nghe nói nó được phỏng theo trận chiến thành Du Quan năm ngoái." Ngụy Đại Đồng trả lời.
“Vậy phải đi xem thử thôi!” Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, để lại ấn tượng sâu sắc cho Kim Phi.
Ăn tối xong, Kim Phi dẫn đám người Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương, Tả Phi Phi, ngồi ở trước sân khấu.
Sau khi trời tối hẳn, vở kịch chính thức bắt đầu. Câu chuyện mở ra dưới góc nhìn của hai binh lính nữ.
Họ vốn là người Tây Xuyên, sau khi nhà cửa bị Thổ Phiên cướp mất, không có đường sống, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn muốn tuyển nhân viên hộ tống nữ, lập tức ghi danh gia nhập quân Trấn Viễn.
Trải qua mấy tháng huấn luyện, họ đi theo Trương Lương và Lưu Thiết đến thành Du Quan, để đoạt lại cửa Bắc của Trung Nguyên.
Đông Man tụ tập đại quân, muốn đoạt lấy thành Du Quan, nhân viên hộ tống không thể dùng khinh khí cầu và phi thuyền, chỉ có thể chống cự, cho đến khi Kim Phi tự mình dẫn quân đi trước tăng viện, nguy cơ thành Du Quan mới được hóa giải.
Ban đầu có mấy ngàn nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan, nhưng đến khi trận chiến kết thúc, chỉ còn tám trăm người sống sót.
Về cơ bản binh lính Nam đều chết chết, tám trăm người sống sót, hầu như đều là binh lính nữ.
Hai binh lính nữ này chính là hai người trong đó.
Dù vở kịch trên sân khấu không thể phục dựng lại toàn bộ quá trình chiến đấu, nhưng khán giả vẫn hào hứng theo dõi, hận không thể đầu quân ngay lập tức, để giúp các binh lính nữ chiến đấu.
Sau khi vở diễn kết thúc, Thanh Diên đến gặp Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài cảm thấy buổi biểu diễn của chúng ta hôm nay như thế nào?”
“Rất hay, không chỉ để cho nhân dân biết thành Du Quan xảy ra chuyện gì, mà còn để cho họ biết có người đang hi sinh vì bọn họ, cũng là một tuyên truyền tốt cho việc tuyển quân sau này.” Kim Phi gật đầu đồng ý: “Vở kịch này do Trần Văn Viễn viết à?2”
“Ngoài Trần công tử còn có ông Triệu và mấy cô nương tham dự trận chiến ở thành Du Quan.” Thanh Diên nói: “Trần công tử nói: “Không thể để cho anh hùng không được biết đến, chỉ tiếc sân khấu của chúng ta có hạn, không thể phục dựng hoàn toàn cảnh tượng ở trận chiến thành Du Quan.”
“Không sao, sau này còn có cơ hội.” Kim Phi cười an ủi. Gần đây y đã đưa máy phát điện vào nhật báo, mặc dù còn cách xa máy quay phim, nhưng vẫn là một hướng đi mới.
Kim Phi tin tưởng, với sự chỉ đạo của y, nhất định khi còn sống y có thể xem phim điện ảnh.
Khi xem xong vở diễn quay về nhà trọ đã là nửa đêm, Đường Tiểu Bắc biết ngày mai Kim Phi còn có việc, cũng không dày vò y nữa.
Ngày hôm sau, Kim Phi dậy sớm, gặp Ngụy Đại Đồng ở dưới tầng, rồi vội vàng chạy đến đập Đô Giang.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C2883: Vở kịch tối nay là gì
10.0/10 từ 34 lượt.