Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2819: Tất cả câm miệng
"Xong rồi!" Trần gia lòng như tro tàn!
Binh lính tư nhân có thể không biết tiêu cục Trấn Viễn, nhưng Trần gia cũng là một trong những nhà buôn lương thực do nhà họ Tạ đào tạo, không thể không biết tiêu cục Trấn Viễn.
Thực ra, năm ngoái Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam thu mua lương thực, ông ta chính là một trong những nhà buôn lương thực dẫn đầu trong việc gây khó dễ.
Nếu là những thế gia khác tới cướp địa bàn, bọn họ còn có thể phản kháng và đàm phán, nhưng gặp phải tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ e là ngay cả cơ hội để cầu xin tha thứ cũng không cóI
Người dân ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn bao nhiêu, thế gia quyền quý lại cắm hận bấy nhiều.
Từ khi Kim Phi tuyên bố đánh thổ hào chia ruộng đất, hai phe đã lâm vào cục diện không chết không thôi.
Suy nghĩ như vậy, Trần gia quay đầu ngựa lại chuẩn bị tìm đường chạy.
Nhưng tuấn mã vừa xoay người, một mũi tên của cung nỏ hạng nặng đã lao tới, Trần gia bay thẳng ra ngoài!
Trận chiến cũng không dừng lại vì Trần gia chết, vẫn tiếp tục.
Binh lính tư nhân do nhà buôn lương thực đào tạo, phần lớn là kẻ liều mạng, đối với thổ phỉ và phủ binh thì bọn chúng rất đáng sợ, nhưng đối với nhân viên hộ tống được trang bị đây đủ thì bọn chúng chỉ là một lũ ô hợp.
Trận chiến cũng không kéo dài quá lâu đã kết thúc.
Bởi vì hai phe hoàn toàn không cùng đẳng cấp, binh lính tư nhân bị đánh tả tơi, không còn chút sức nào để đánh trả!
Tiểu đoàn trưởng thấy đánh xong hết rồi, bèn ra lệnh cho nhân viên hộ tống dừng tấn công, kêu gọi đầu hàng.
Dẫu sao binh lính tư nhân cũng là con cháu Viêm Hoàng, giai đoạn phát triển sau này của Giang Nam, cũng cần lao động tay chân, thế nên Kim Phi cũng không muốn đuổi cùng giết tận.
Huống chỉ tiếp theo phải chở lương thực đến Xuyên Thục, những binh lính tư nhân này chính là sức lao động miễn phí có sẵn.
Binh lính tư nhân sớm đã bị đánh tơi tả từ lâu, nghe được tiếng kêu gọi đầu hàng, tranh nhau vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất chờ bị xử lý.
Bên ngoài bãi lau sậy, kẻ thăm dò do nhà họ Tạ phái tới thấy trận chiến đã kết thúc, xoay người chạy.
Nhà họ Tạ tự xưng là một gia tộc trí thức, quy củ trong gia tộc cực kì nhiều, làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn chính là một trong số đó.
Đến ban đêm, trong làng rất ít khi có người hoạt động, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi sớm.
Nhưng đêm hôm nay, đèn đuốc bên trong tổ trạch nhà họ Tạ sáng bừng, người nhà họ Tạ ngồi đầy từ đường.
Lão gia chủ nhà họ Tạ vốn luôn trầm tĩnh, lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, sầm mặt ngồi trên ghế chính, nghe thuộc hạ báo cáo.
"Phụ thân, bọn đánh cướp kho lương căn bản không phải thổ phi, là tiêu cục Trấn Viễn!"
Gia chủ nhà họ Tạ tức giận nói: "Kim Phi thật quá đáng, năm ngoái còn biết bỏ tiền mua lương, năm nay phái luôn người tới cướp, trong mắt y còn có luật pháp, còn có đạo nghĩa hay không?"
Xe bắn đá, cung nỏ hạng nặng và lựu đạn là vũ khí đại diện cho tiêu cục Trấn Viễn, ngay cả Trần gia cũng có thể đoán ra thân phận của nhân viên hộ tống, huống chỉ người nhà họ Tạ?
"Kim Phi ức hiếp người quá đáng!"
"Lão tổ tông, chúng ta phải đến Xuyên Thục, tìm Kim Phi đòi một lời giải thích!"
Người nhà họ Tạ đều vô cùng căm giận.
Không chỉ toàn quân bên Trần gia chết hết, những kho lương khác cũng vậy.
Để tích trữ lương thực, nhà họ Tạ đã rút ra một số vốn lớn, nếu phần lương thực này bị mất đi, nhà họ Tạ cũng chịu thiệt hại nghiêm trọng.
Bọn họ thật vất vả bồi dưỡng nhà buôn lương thực và binh lính tư nhân, đều bị tiêu cục Trấn Viễn tiêu diệt hết sạch.
Hiện tại thời thế hỗn loạn, Giang Nam lại càng loạn hơn, không có lương thực và binh lính tư nhân bảo vệ, nhà họ Tạ sẽ trở thành một đám thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.
Hơn nữa còn là đám thư sinh yếu đuối ngồi trên núi vàng núi bạc.
"Tất cả câm miệng!"
Lão gia chủ dùng gậy đập mạnh xuống bàn, mắng: "Ở đây nổi giận thì có ích gì? Vừa rồi người nào nói phải đi Xuyên Thục tìm Kim Phi đòi một lời giải thích, đứng lên ta xem thử, ngày mai ta tiễn ngươi đi!"
Lời nói vừa dứt, từ đường lớn như vậy lập tức trở nên yên lặng như tờ.
Người nhà họ Tạ vừa rồi tranh cãi quyết liệt là vậy, nhưng nếu thực sự bảo bọn họ đến Xuyên Thục thì họ lập tức kinh sợ.
Trong mắt những gia tộc quyền quý, Kim Phi chính là ma vương giết người không cần dao, đến Xuyên Thục chất vấn Kim Phi, chẳng phải là chuột liếm mặt mèo, tự tìm đường chết sao?
"Nếu không dám đi thì đừng la hét nữa!"
Lão gia chủ lạnh giọng nói: "Gặp chuyện phải biết nghĩ biện pháp giải quyết, ở nhà mà nổi giận là kẻ bất tài!"
"Phụ thân có cách để đối phó sao?" Gia chủ hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Những người khác trong tộc Tạ nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn lão gia chủ.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác