Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2605: Trinh sát thấp bé cũng cười
“Chắc chắn là vậy, nếu không tiên sinh để nó bay đi chịu chết sao?”
"Tuyệt quá, khinh khí cầu và phi thuyền của chúng ta cuối cùng cũng có thể sử dụng lại rồi!"
"Ủa, sao người của tiểu đội trinh sát lại hành lễ về phía bầu trời vậy?"
"Qua hỏi thăm là biết ngay thôi."
Kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tần suất quân Thục sử dụng khinh khí cầu đã giảm đi nhiều, rất nhiều lính Thục đã lâu không nhìn thấy phi thuyền và khinh khí cầu, giờ đột nhiên nhìn thấy khinh khí cầu trên bầu trời doanh trại, ai nấy đều cảm thấy tò mò.
Dù sao thì số binh lính biết chuyện oanh tạc ở núi Ô Đầu cũng không nhiều, rất nhiều binh lính cũng không biết ở núi Ô Đầu xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy các lính trinh sát đang cúi chào trên không trung, không ít quân Thục đang luân phiên nghỉ ngơi liền chạy tới hỏi lý do cúi chào.
Sau đó bọn họ mới biết được kế hoạch của Kim Phi.
Sau khi nghe xong, tất cả quân Thục đều trầm mặc.
Sau đó không biết ai khởi xướng, những quân Thục xung quanh trại trinh sát cũng giơ cánh tay phải lên, cúi chào về phía bầu trời.
Không khí xung quanh trở nên bi tráng và trang nghiêm.
Những quân Thục ở xa hơn một chút tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nhiều người hành lễ như vậy, cũng bị bầu không khí này làm cho xúc động, cũng cùng giơ cánh tay lên.
Trong nháy mắt, khắp kênh Hoàng Đồng đâu đâu cũng là những người lính đang hành lễ.
Trên không trung, hai trinh sát cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nước mắt lưng tròng!
Vừa rồi Hầu Tử tập hợp tất cả trinh sát lại, bốc thăm để quyết định xem ai sẽ đi thực hiện nhiệm vụ cảm tử này, bọn họ là hai người có con số lớn nhất.
Không ai muốn đi chịu chết, nói rằng trong lòng họ không oán trách là giả.
Nhưng vào khoảnh khắc này, nhìn thấy bên dưới đang chật ních đồng đội cúi chào về phía mình, họ đột nhiên cảm thấy thanh thản rồi!
"Này Lão Bà, ngươi nói giờ chúng ta là anh hùng rồi chứ?” Trinh sát cao lớn điều khiển khinh khí cầu hỏi.
"Tất nhiên rồi, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, chắc chắn sẽ giống như tên Đường Phi kia, là công thần hạng nhất còn sống!" Một trinh sát khác trả lời.
"Haha, không ngờ rằng đời này của ta lại có một ngày được làm anh hùng,' trinh sát cao lớn cười nói: "Tiên sinh từng nói, từ xưa tới nay ai mà không chết, để lại gì gì đó?”
"Để lại lòng son chiếu rọi sử xanh!"
Trinh sát thấp bé cười khẩy: "Tên ngươi mà ngươi còn viết chưa xong, đừng học người ta nói văn hoa nữa!"
"Hahaha, vậy không nói văn hoa nữa trinh sát cao lớn cười lớn: "Vì cuộc sống mới, giết chết bọn chúng!"
"Đúng, giết chết bọn chúng!"
Trinh sát thấp bé cũng cười.
Khinh khí cầu chở theo tiếng cười của hai người, bay ngày càng xa.
Gió Bắc thổi mạnh, đưa khinh khí cầu nhanh chóng bay về phía Nam, mười mấy phút sau, khinh khí cầu vượt qua một ngọn núi, hai trinh sát nhìn thấy tiểu đội lính trinh sát của quân Tần Vương.
Cách tiểu đội trinh sát một dặm về phía nam, họ nhìn thấy đội tiên phong của quân Tần Vương.
Trinh sát binh bọn họ thấy được quân trinh sát của Tần Vương, tất nhiên quân trinh sát của Tân Vương cũng nhìn thấy họ.
Chỉ thấy một trinh sát trong đó lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía sau.
Thực ra không cần hẳn ta quay về báo tin, đội tiên phong của quân Tân Vương cũng đã nhìn thấy khinh khí cầu.
Chỉ vài phút sau, trong quân Tân Vương đã bốc lên khói báo hiệu.
Khói báo hiệu là phương thức truyền tin nhanh nhất trước khi công nghệ thông tin xuất hiện, nhược điểm là chỉ có thể quan sát bằng mắt thường, cứ cách vài dặm hoặc hơn chục dặm thì phải bố trí một đài lửa, nếu không thì người ở xa sẽ không nhìn rõ.
Quân Tân Vương và quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cách nhau mấy chục dặm, ở giữa nhất định phải có đài lửa để chuyển tiếp.
Quả nhiên, vài phút sau, ở một thung lũng không người cách đó sáu bảy dặm về phía Tây Bắc khói báo hiệu cũng bốc lên.
Trên khinh khí cầu, trinh sát biết răng đây là quân Tân Vương đang cầu cứu Lý Lăng Duệ, nhưng họ không quan tâm, mà tiếp tục bay về phía lực lượng chủ lực của quân Tân Vương.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác