Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2508: Đã thống kê xong rồi
“Đã thống kê xong số lượng người chưa?”
Kim Phi đứng trên đài quan sát, nhìn về phía những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, quay đầu lại hỏi.
“Đã thống kê xong rồi”, Trương Lương thở dài: “Tại Đảng Hạng tổng cộng có 767 nhân viên hộ tống và 1730 nhân viên thương hội bị bắt, lần này tổng chỉ có 577 huynh đệ hộ tống, 1172 nhân viên thương hội trở về.”
Những người không quay về, tuy Trương Lương không nói ra, nhưng Kim Phi hiểu răng, bọn họ đều đã chết tại Đảng Hạng.
Mặc dù Lý Lăng Hiên vì uy hiếp Kim Phi, không trực tiếp hạ lệnh giết chết những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội này nhưng cũng không coi bọn họ là khách, nên việc họ phải chịu đựng cái lạnh và cái đói là điêu không thể tránh khỏi.
Mùa đông ở Đảng Hạng rất lạnh, nhân viên hộ tống có sức khỏe cường tráng như vậy còn vì lạnh vì đói mà chết gần 500 người, thì số nhân viên thương hội bị chết năm sáu trăm người là điều dễ hiểu.
Những người trở về, đa phần là cũng chỉ còn nửa cái mạng, không biết mất bao lâu mới có thể phục hồi trở lại.
Cũng có thể mãi mãi không thể hồi phục được nữa.
Trước đó, các Đại Tráng đã đề xuất giết một nhóm Tả Lang Vệ, coi như báo thù cho các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã chết tại Đảng Hạng, nhưng bị Kim Phi từ chối.
Lúc đó nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội vẫn đang trong sự khống chế của người Đảng Hạng, bọn họ có thể giết Tả Lang Vệ, thì người Đảng Hạng cũng có thể giết các nhân viên hộ tống và thương hội.
Tại thời điểm đó, trong mắt Kim Phi, mạng sống của những người nhân viên hộ tống và thương hội quan trọng hơn mạng của Tả Lang Vệ rất nhiều, lúc đó y chỉ muốn nhanh nhất có thể cứu lấy nhân viên của y.
Nhưng Kim Phi từ trước nay không phải là người lấy oán báo ơn, vì vậy y đã sai người nhớ kỹ tên hai bộ lạc Đảng Hạng giam giữ các nhân viên hộ tống tại núi Bạch Khưu.
Trương Lương và Đại Tráng lúc này mới hiểu ra, Kim Phi là đang chuẩn bị để sau này trả thù hai bộ lạc này.
“Bọn họ không còn giam người chúng ta đấy chứ?” Kim Phi lại hỏi.
“Không ạ”, Trương Lương lắc đầu: “Những huynh đệ đi tiếp ứng trên đường đã tìm được những huynh đệ bị bắt và xác nhận rồi, tất cả những người còn sống đều đã được thả ra, về điểm này Lý Lăng Duệ đã nói giữ lời.”
“Trong mắt hẳn, những người con cháu nhà quyền quý này quan trọng hơn những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bình thường kia rất nhiều.”
Kim Phi đáp: “Có thể Lý Lăng Duệ cảm thấy hắn hiện tại đang chiếm ưu thế, sau này có thể bắt được nhiều tù nhân của chúng ta hơn”.
“Là ta suy nghĩ không chu đáo, khiến huynh đệ rơi vào hang cọp!”
Kim Phi thở dài đáp: “Thống kê lại danh sách các huynh đệ hộ tống và nhân viên thương hội không thể trở về, tiến hành bồi thường trong trường hợp tử vong, ngoài ra những. người bị tàn tật do bị bắt phải sắp xếp ổn thỏa, người cần bồi thường thì bồi thường, người cần sắp xếp công việc thì sắp. xếp công việc!”
“Tuân lệnh”, anh ta gật đầu, sau đó hỏi: “Tiên sinh, các huynh đệ trở về nghe nói ngài ở đây, đều muốn gặp ngài, ngài có muốn đi một chuyến không?”
“Không đi, trước hết hãy để bọn họ ăn một bữa cơm nóng, sưởi ấm một chút sau đó rồi mới tính sau” Kim Phi lắc đầu
Đây cũng là lí do mà y không đi ra cửa lớn.
Bị người của Đảng Hạng nhốt mấy ngày qua, phần lớn các nhân viên hộ tống và các nhân viên thương hội đều vô cùng nhếch nhác, hơn nữa không ít người trên cơ thể có nhiều vết nứt nghiêm trọng.
Lúc này thứ bọn họ cần nhất là được lấp đầy dạ dày và sưởi ấm, chứ không phải là gặp mặt Kim Phi.
Vì vậy Kim Phi không đi ra cửa lớn chờ bọn họ, mà đứng trên đài quan sát âm thầm quan sát.
Đợi đến khi nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tiến vào doanh trại, Kim Phi cầm ống nhòm quan sát về phía bắc.
Tả Lang Vệ, đội vận chuyển và mã phu lúc này đã tiến vào. doanh trại Đảng Hạng, nhìn từ bên ngoài, doanh trại Đảng Hạng vẫn như trước, không thấy có gì khác thường.
Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều hiểu rằng, đây là một kiểu biểu hiện của sự bình tĩnh.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác