Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2212: Công thành nguy hiểm
Sau khi cuộc tấn công thành kết thúc, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng không hề nghỉ ngơi, mà tăng ca để phá nhà và vận chuyển gạch đá, cho đến khi bên cạnh mỗi chiếc xe bản đá đều chất đầy gạch đá, họ mới đi xuống khỏi tường thành để nghỉ ngơi.
Nhưng mới vừa năm xuống còn chưa kịp ngủ, kẻ địch lại bắt đầu tấn công thành.
Chỉ là lần này vua Đông Man giết không ít dê bò, để bọn tốt thí ăn một bữa thật no trước khi ra chiến trường, còn phát cho bọn họ mỗi người một tấm da cừu.
Trước kia lúc Kim Phi xem phim điện ảnh lịch sử, y luôn không thể hiểu nổi những tên tốt thí kia tại sao không hề phản kháng, cảm thấy phim làm giả quá.
Công thành nguy hiểm như vậy, gần như chắc chắn phải chết, tại sao phải xông lên một cách dại dột như vậy?
Tình cảnh hỗn loạn như vậy, chạy trốn luôn không phải được rồi sao?
Cho đến khi tới thế giới này, thật sự nhìn thấy và tham gia vào chiến tranh vũ khí lạnh, y mới biết ý nghĩ trước kia của mình thiếu thực tế đến mức nào.
Trong thời buổi loạn lạc như thế này, dân chúng lầm than, mạng người thật sự rẻ mạt như cỏ rác.
Rất nhiều người đang đi bên đường bỗng đi không nổi, tính ghé vào ven đường nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại không đứng dậy được nữa.
Nếu có người đồng hành thì còn có thể tìm một con mương mà ném xuống hay che xác lại bằng lá cây hay gì đó, nếu không có người đồng hành, quần áo cũng sẽ bị người qua đường lấy đi, sau đó xác cứ như vậy mà thối rữa ở ven đường.
Hoàn cảnh sống gian nan như vậy, lại còn không được giáo dục, phần lớn người dân cũng sẽ trở nên vô cùng tê liệt, đừng nói đến việc suy nghĩ, nói họ giống như đàn dê cũng không quá đáng, quan chức dắt đi đâu thì đi đó.
Dĩ nhiên, nhìn đồng đội lần lượt bị xe bản đá đập đến thịt nát xương tan, bọn tốt thí cũng biết sợ.
Nhưng sợ thì có cách gì đâu?
Phía sau có quân giám sát do vua Đông Man phái đến, ai dám lui về phía sau hoặc dừng lại, quân giám sát sẽ đi lên chém một đao ngay lập tức.
Hơn nữa người nhà của bọn họ cũng bị vua Đông Man bắt rồi, nếu bọn họ làm kẻ đào ngũ, không chỉ bản thân phải chết, người nhà cũng không sống nổi.
Huống chi đến mùa đông khắp đồng cỏ đều có tuyết trằng xóa và gió rét lạnh thấu xương, bọn họ cho dù có trốn thoát, thì có thể đi đâu được chứ?
Dù sao cũng phải chết một lần, không bằng cứ đi tấn công thành, ít nhất có thể chết một cách thoải mái.
Nếu như bản thân gặp may mắn, xông lên được tới đầu tường thành, vậy thì kiếm được một món tiền lớn rồi.
Quân giám sát ở phía sau trừ việc giám sát đào binh ra, còn ghi chép chiến công.
Vua đã hứa rồi, chỉ cần xông lên được đầu tường thành, cho dù họ có giết chết được nhân viên hộ tống hay không, người nhà của bọn họ cũng sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
Nếu như may mắn giết chết được một nhân viên hộ tống, vậy thì phát tài.
Vua Đông Man mặc dù tàn bạo, nhưng vô cùng tuân thủ lời hứa, chỉ cần quân giám sát còn sống trở về báo cáo chiến công, về cơ bản vua cũng sẽ thực hiện.
Việc này không phải do vua Đông Man có nhân phẩm tốt, mà do từ nhỏ hản đã dẫn binh đi đánh giặc, hẳn hiểu rất rõ chỉ có thưởng phạt rõ ràng thì một đội quân mới có sức chiến đấu!
Đối với dân du mục bình thường, khen thưởng là một số tiền lớn cả nghìn văn, nhưng đối với vua, chỉ là một chút cặn bã trong kế hở ngón tay mà thôi.
Nhưng chút cặn bã này có thể khiến cho bọn tốt thí liều mạng.
Ăn no rồi, lại có áo da dê chống lạnh, lần này bọn tốt thí chạy nhanh hơn, cuộc tấn công thành cũng trở nên mãnh liệt hơn!
Các binh lính nữ điều khiển xe bản đá không có cách nào. khác, chỉ có thể ném gạch một cách điên cuồng.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác