Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2195: Trãm đồng ý
Hiện nay công cuộc ra công cứu giúp dân vẫn đang được tiếp tục, tiền lương người dân Xuyên Thục kiếm ở công trường, đã đủ để nuôi cả nhà mình, ai lại muốn rời bỏ quê nhà đi đánh giặc?
Hết cách, Trần Văn Viễn chỉ đành đi cầu cứu Kim Phi.
Kim Phi suy đi tính lại, không thể dễ dàng đưa ra quyết định, mà sai người đến tìm Cửu công chúa, Trương Lương, Thiết Thế Hâm và những người khác, mở một cuộc họp nhỏ.
“Tình hình chính là như vậy, mọi người có biện pháp gì không?” Kim Phi nói ra tình hình xong, hỏi.
“Ta đề nghị khôi phục lệnh tuyển binh!”
Trương Lương luôn không có cảm giác tồn tại, lần này lại là người lên tiếng đầu tiên: “Từ xưa đến này, giúp quân vương chỉnh chiến là trách nhiệm không thể thoái thác của dân chúng, mà tiên sinh ngài cũng đã từng nói, không có nước thì cũng mất nhà, bảo vệ Xuyên Thục chính là đang bảo vệ quê hương của mọi người dân Xuyên Thục, bọn họ nên đi, bắt buộc phải đi!”
“Trãm đồng ý!”
Cửu công chúa sợ Kim Phi từ chối đề nghị của Trương Lương, Trương Lương vừa dứt lời, cô ấy lập tức lên tiếng ủng hộ.
Thiết Thế Hâm nhìn Kim Phi, lại nhìn sang Cửu công chúa và Trương Lương, cúi đầu không nói gì.
Thật ra thì ông ta cũng đồng ý với ý kiến của Cửu công chúa và Trương Lương, nhưng lúc trước khi ông ta sắp xếp văn kiện, không chỉ một lần ông ta nhìn thấy đề nghị khôi phục lệnh tuyển binh, nhưng tất cả đều bị Kim Phi bác bỏ.
Cho nên Thiết Thế Hâm đoán Kim Phi sẽ phản đối việc cưỡng chế bắt buộc tuyển binh.
Cửu công chúa là người bên gối Kim Phi, Trương Lương là người cùng vào sinh ra tử với Kim Phi từ lúc y chưa có gì trong tay, Thiết Thế Hâm không thể so sánh với địa vị của hai người họ trong lòng Kim Phi được.
Cho nên khi Cửu công chúa và Trương Lương dám làm ngược lại Kim Phi, Thiết Thế Hâm không dám phản bác.
Ngay khi Thiết Thế Hâm tưởng là Kim Phi sẽ phản đối, lại phát hiện Kim Phi quay đầu sang nhìn mình: “Thiết đại nhân, ông thấy sao?”
Thiết Thế Hâm không nghĩ tới Kim Phi lại chủ động hỏi ý kiến của mình, mí mắt không tự chủ giật giật, trong lòng bỗng cảm thấy hơi đắng.
Theo Thiết Thế Hâm, đây là Kim Phi đang chuẩn bị phản đối ý kiến của Trương Lương và Cửu công chúa, nhưng lại không muốn làm bẽ mặt, nên chuẩn bị lôi mình ra chịu chết thay.
Hoặc là Kim Phi định để mình đưa ra ý kiến không giống Trương Lương, rồi dựa vào chuyện đó để phản bác Cửu công chúa và Trương Lương?
Trong nháy mắt ngản ngủ, trong lòng Thiết Thế Hâm chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Mấy giây sau, Thiết Thế Hâm ra quyết định, ôm quyền nhìn Kim Phi nói: “Thần cho răng, bệ hạ và Trương tướng quân nói có lý!”
Kim Phi nghe rồi, không phản đối, cũng không tỏ ra tán thành, mà chỉ dùng giọng điệu nghi vấn đáp một tiếng: “Ồ?”
Một chữ “Ồ” nho nhỏ, lại khiến Thiết Thế Hâm suýt nữa đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng đã trả lời rồi, Thiết Thế Hâm cũng không thể thay đổi nữa, ông ta chắp tay giải thích: “Thần biết tiên sinh đồng tình với dân chúng, không muốn cưỡng ép họ nhập ngũ, lúc trước chúng ta không cần nhiều binh lính như vậy cũng được, nhưng bây giờ chúng ta cần có một lượng lớn binh sĩ, tiên sinh không thể mềm lòng nữa!”
Sau khi nói xong bèn cúi đầu không dám nhìn Kim Phi.
Thiết Thế Hâm đã chuẩn bị xong để nghe Kim Phi khiển trách, kết quả Kim Phi không những không khiển trách ông ta, ngược lại tiến lại vỗ vai ông ta một cái, nói: “Thiết đại nhân không cần lo lằng, ta có ăn người đâu mà sợi”
Nghe Kim Phi nói như vậy, Thiết Thế Hâm thở phào một hơi.
Kim Phi nói với ông ta như vậy, có nghĩa là y không giận thật.
Thật ra thì đây cũng là một thử thách nhỏ Kim Phi dành cho ông ta.
Bởi vì tình huống trước mắt vô cùng rõ ràng, bắt buộc phải thực hiện tuyển binh mới có khả năng kháng cự.
Nếu như ngay cả điểm này Thiết Thế Hâm cũng không nhìn ra, vậy chứng tỏ năng lực của ông ta không đủ để bị đào tạo.
Nếu như ông ta nhìn ra, nhưng lại vì hùa theo Kim Phi, cố ý phản đối đề nghị của Trương Lương, vậy có nghĩa Thiết Thế Hâm không đặt công tác quản lý nhà nước lên vị trí đầu, mà đặt chuyện nịnh hót lên vị trí đầu tiên.
Vẫn may, Thiết Thế Hâm đã đưa ra lựa chọn chính xác.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác