Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2142: Giây tiếp theo
Lúc đội ngựa của đám người Hàn Phong và Phạm Hải Châu đi qua đường chính ngoài rừng cây, đội ám sát lập tức xông ra.
Bốn tử sĩ dẫn đầu lao về phía Hàn Phong, một người lao về phía Phạm Hải Châu, còn hai người khác thì lao vào nhân viên hộ tống phụ trách cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá giữa đội ngũ.
Nếu nhân viên hộ tống không thể tạo thành đội hình mũi tên, thì một tử sĩ hàng cao thủ cũng có thể tiêu diệt đội kị binh của đám Hàn Phong.
Đối phương lập tức điều động bốn cao thủ, còn mai phục ở đây trước, chính là để đánh cho đám Hàn Phong trở tay không kịp, không cho nhân viên hộ tống thời gian để hình thành trận.
Tốc độ của tử sĩ nhanh hơn người bình thường rất nhiều, đợi đám Hàn Phong nhìn thấy, đối phương đã tới cách mấy trượng, hoàn toàn không có thời gian để tạo thành đội hình mũi tên!
Nhưng đám sát thủ lại không nhìn thấy bất kì sự kinh hoảng hay sợ hãi nào trên mặt nhân viên hộ tống, ngược lại còn nhìn thấy có hai nhân viên hộ tống mỉm cười xem thường với bọn chúng.
Điều này khiến trong lòng tiểu đội trưởng đội sát thủ sinh ra một dự cảm không tốt.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên giơ tay trái giấu trong ống tay áo lên.
Trong ống tay áo rộng lớn, có một cái lỗ tròn đen thùi lùi!
Tiểu đội trưởng theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng đã muộn rồi.
Thật sự là hắn cách Hàn Phòng quá gần, còn chưa kịp dừng bước chân lại, Hàn Phong đã kéo còi
Theo một tiếng 'bằng' vang lên, trong cái lỗ đen nhỏ băn ra một ánh lửa chói mắt!
Tiểu đội trưởng lập tức cảm thấy thân thể trở nên mất trọng lượng, toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội!
Các nhân viên hộ tống khác cũng giống Hàn Phong, dồn dập giơ cánh tay phải lên, để lộ họng súng giống trong ống tay áo ral
Khi những tiếng ầm vang lên, các sát thủ lần lượt bay ra ngoài!
Sau đó các nhân viên hộ tống ào ào nhảy xuống khỏi ngựa chiến, bảo vệ Hàn Phong và Phạm Hải Châu vào trong, di chuyển đến sau một tảng đá lớn.
Mãi cho tới lúc này, Phạm Hải Châu và hai thuộc hạ vẫn còn chìm trong sự chấn động.
Nhưng nhân viên hộ tống không quan tâm tới bọn họ, sau khi xác nhận sau tảng đá lớn an toàn, nhân viên hộ tống tiểu đội 1 dùng cung nỏ cầm tay nhắm vào sau đường núi, đề phòng kẻ địch đánh lén, nhân viên hộ tống tiểu đội hai lấy ra một đống bao giấy, đổ thuốc súng bên trong vào họng súng.
Sau khi đổ xong, lại dùng một cây khoan nện cho thật chắc, sau đó lấy cát sắt trong ngực ra đổ đẩy vào.
Thật ra lúc Hàn Phong tới đất Ngô, cũng đã đề phòng bị Ngô vương ám sát rồi.
Còn súng kíp này là vũ khí sắc bén mà Hàn Phong dùng để đối phó với đội ám sát.
Mặc dù với công nghệ hiện này của xưởng luyện gang, chế †ạo ra súng kíp còn khá lạc hậu, tâm bắn thậm chí còn không bằng cung nỏ, tốc độ lên đạn cũng cực kì chậm, chậm súng kíp có một ưu điểm lớn, đó chính là phạm vi sát thương ở cự ly gần rất lớn.
Cát sắt tạo thành một khu vực rộng lớn, dày đặc hơn nhiều so với mũi tên của nhân viên hộ tống, dùng để đối phó với tử sĩ trong cự ly gần thì không còn gì hợp hơn!
Sau khi tiểu đội hai đổ đầy thuốc súng rồi, thì đổi vị trí với tiểu đội một.
Sau khi tiểu đội 1 cũng đổ đầy, thì tạo thành đội hình chiến đấu, xông về phía sát thủ trong rừng cây.
Lúc đi qua chiến trường, còn cho một sát thủ một đao, tránh có người chưa chết, đột nhiên đứng dậy hại người.
Đội sát thủ vừa nãy đã xông hết ra, nên bây giờ trong rừng cây không còn ai nữa.
Tiểu đội 1 không dám sơ ý, lục soát tới tận đỉnh núi, sau khi xác nhận ba lần là an toàn mới cho tiểu đội 2 gửi tín hiệu, để bọn họ dẫn Hàn Phong và Phạm Hải Châu rời khỏi sau tảng đá.
“Lục soát lần nữa, xem có thể tìm thấy đầu mối gì không.”
Hàn Phòng chỉ vào thi thể của sát thủ, bỏ súng kíp vào bao trên yên ngựa.
Hai nhân viên hộ tống thu vũ khí lại, đi về phía sát thủ.
Kiểm tra kĩ lần nữa, đứng dậy lắc đầu: “Hàn tiên sinh, trên người họ rất sạch sẽ, ngoài vũ khí ra, không có gì cả, những vũ khí này cũng không có kí hiệu gì, gần như lò rèn nào cũng làm ra được, đoán là cũng không tra ra được đầu mối gì đâu.”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác