Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2138: Vết thương trên người phạm hải châu
“Phạm đội trưởng, ngươi làm gì vậy?”
Kim Phi vội vàng đứng dậy, đồng thời ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ Phạm Hải Châu dậy.
Tới Đại Khang hơn một năm nay, Kim Phi đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, bị thương thật hay là khổ nhục kế, y nhìn một cái là biết ngay!
Vết thương trên người Phạm Hải Châu không phải là giải
Kim Phi đã từng gặp rất nhiều tướng lĩnh quần là áo lượt ở Thanh Thủy Cốc nên khi biết Phạm Hải Châu vẫn còn sống, hơn nữa còn kiên trì muốn gặp mình, trong lòng không khỏi nghĩ rằng anh ta có phải cũng là một trong số những tướng lĩnh ẻo lả hay không.
Dù sao toàn bộ mấy chục ngàn người quân Phạm Gia đều đã chết trận, tại sao anh ta lại còn sống? Huống hồ anh ta lại còn là cháu họ của Phạm tướng quân.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại không nghĩ như vậy. Vết thương này của Phạm Hải Châu đã đủ nói rõ anh ta đã thật sự trải qua một trận chiến đẫm máu mới có thể sống sót được.
Dựa vào điều này đã đủ để Kim Phi sinh lòng kính nể với anh ta rồi.
“Phạm đội trưởng đã bị thương nặng như vậy rồi, tại sao lại không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”
Kim Phi nhíu mày nhìn nhân viên hộ tống đưa Phạm Hải Châu trở về.
Vết thương của Phạm Hải Châu nặng như vậy, nằm trên giường hai ba tháng cũng không khỏi được.
Kết quả nhân viên hộ tống lại dẫn anh ta từ thành Vị Châu tới đây.
Cũng may bây giờ là mùa đông, nếu là mùa hè nói không chừng vết thương đã bị nhiễm trùng rồi.
“Tiên sinh đừng trách vị huynh đệ này, là ta cứ khăng khăng đòi tới!” Phạm Hải Châu vội vàng giải thích thay nhân viên hộ tống bị măng: “Tiên sinh báo thù cho ông Nhị của ta, báo thù cho quân Phạm Gia, sau này mạng của Phạm Hải Châu ta cũng chính là của tiên sinh, vết thương cỏn con này thì tính làm cái gì?”
“Phạm đội trưởng, ta vô cùng tiếc nuối về chuyện của Phạm tướng quân.”
Kim Phi thở dài, nói: “Nếu ta biết sớm hơn một chút, Phạm tướng quân cũng không đến nỗi...”
“Ông Nhị đã từng khen tiên sinh là “tư thế hào hùng, da ngựa bọc thây”, ông ấy đã nhiều lần nói rằng đàn ông Đại Khang phải là như vậy!”
Phạm Hải Châu nói: “Thật ra lần đầu tiên ông Nhị dẫn quân ra bắc đã quyết tâm phải xả thân vì nước, đáng tiếc cuối cùng lại chết trong tay tên phản đồ Tấn vương!”
“Phạm đội trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Tấn vương phải trả giá!”
Nhắc tới Tấn vương, Kim Phi cũng tức giận đến mức nhíu mày.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân truyền tới từ phía cửa.
Kim Phi quay đầu nhìn lại, thì ra là Khánh Hoài tới.
“Khánh hầu, tại sao ngài lại trở lại rồi?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
Quân Thiết Lâm của Khánh Hoài là lực lượng chủ yếu tấn công đất Tần, theo lý mà nói, lúc này anh ta phải ở đất Tân chỉ huy tác chiến mới đúng.
“Mấy huynh đệ đưa vũ khí mấy hôm trước nói Mãn Thương và Hạc Minh đang chế tạo cung nỏ hạng nặng có thể bắn liên tiếp, hai ngày nay ta không có việc gì nên muốn trở về xem, đến sân bay thì nghe nói Hải Châu tới nên đến thăm!”
Khánh Hoài giải thích.
Không thể không nói, Vạn Hạc Minh có thiên phú trở thành thợ mộc.
Thời gian cậu bé theo Kim Phi học ngắn hơn rất nhiều so với Mãn Thương, nhưng bây giờ tài nghệ cơ giới đã sớm vượt qua Mãn Thương rồi.
Cũng may Mãn Thương tính tình ôn hòa, cam tâm tình nguyện giao quyền chỉ huy xưởng luyện gang cho Vạn Hạc Minh, mình thì tự giác hỗ trợ cho Vạn Hạc Minh.
Ngay cả Tả Chi Uyên từng là quan viên bộ Công, cũng khen Vạn Hạc Minh không ngớt.
Lưu Bất Quần luôn có niềm đam mê với cơ giới thì không cần phải nói nữa, gần đây ông ta còn không thèm tới trường sư phạm, rảnh rỗi là lại chạy tới xưởng luyện gang.
Từ sau khi Kim Phi làm ra máy hơi nước, Vạn Hạc Minh đã nghĩ đến việc làm thế nào để cho máy hơi nước nhỏ hơn để có thể vận dụng ở nhiều nơi.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác