Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2115: Thật đáng ghét
Người đưa thư thường kết thúc công việc vào giữa buổi sáng, sau khi ăn trưa ở trên trấn rồi cưỡi ngựa đến quận thành, buổi chiều lấy báo rồi chạy về.
Đôi khi báo từ Quảng Nguyên được giao đến muộn thì anh ta sẽ ở lại quán trọ rồi sáng hôm sau trở về, sẽ không trễ giờ Thìn đọc báo.
Nhưng hôm nay đợi đến canh ba giờ Thìn, vẫn không thấy bóng dáng người đưa thư đâu.
"Sao người đưa thư vẫn chưa tới? Nghe báo xong còn phải về làm việc đấy!"
"Không lẽ trên đường đến đây người đưa gặp thổ phỉ sao?"
"Nói bậy, bây giờ quận Quảng Nguyên ta có chỗ nào còn thổ phỉ?”
"Đúng vậy, có thổ phỉ thì nói cho ta biết, ta đến tiêu cục Trấn Viễn tố cáo để nhận tiền thưởng!"
"Không lẽ người đưa thư bị bệnh sao?”
Hầu hết mọi người đều đến đây lúc rảnh rỗi, rồi đợi lâu như vậy cũng không có ai đến nên dần dà hơi sốt ruột.
Một số người muốn ra giao lộ ngóng xem nhưng lại sợ rằng sau khi mình đi sẽ bị mất chỗ.
Cứ như vậy gần đến trưa người đưa thư mới mang theo một túi vải nhỏ tới.
"Từ tiên sinh, hôm nay ngài gặp chuyện gì sao?"
"Từ tiên sinh, sao trông sắc mặt ngài tệ vậy, người trong nhà ngài gặp chuyện gì khó khăn sao?”
Nhiều người dân thường xuyên đến nghe báo lo lảng hỏi. "Mọi người xin nhường đường chút, lát nữa rồi hãy nói!" Mặt người đưa thư nghiêm túc.
Anh ta mới là nhân vật chính trên sân khấu, nên mọi người đã nhanh chóng nhường đường.
Sau khi bước lên sân khấu, người đưa thư hít một hơi dài rồi lại hít một hơi thật sâu.
"Mọi người tò mò vì sao ta đến muộn đúng không?" Người đưa thư giơ loa sắt lên hỏi.
Mọi người không trả lời mà lặng ngắt như tờ.
Người đưa thư cũng không chờ câu trả lời của người dân, tiếp tục nói vào loa: “Bởi vì xảy ra chuyện lớn nên Kim tiên sinh rất tức giận. Bệ hạ tạm thời quyết định thu hồi báo đã in...
Nói xong, người đưa thư lấy ra tờ báo trong ngày ở trong túi, bắt đầu đọc diễn cảm.
Những người dân dưới khán đài đều im lặng, ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm cũng ngừng ồn ào.
Trần Văn Viễn đúng là rất biết cách khơi dậy cảm xúc của mọi người.
Đoạn đầu tiên của tin tức là giới thiệu lý lịch của Phạm tướng quân và quá trình đầu quân.
Khi nghe tin Phạm tướng quân xếp bút nghiên để gia nhập binh đao, thành lập quân Phạm Gia để chống lại Đảng Hạng, nhiều người dân đã âm thầm đưa ngón tay cái lên.
Đặc biệt khi nghe tin Kim Phi đang trấn giữ Thanh Thủy Cốc, Phạm tướng quân cũng cho quân Phạm Gia tiếp viện, người dân trấn Phong Thủy càng cảm thấy thân thiết hơn.
Đó cũng là lúc bản thảo bắt đầu thay đổi.
Khi đọc đến đoạn chư vương hỗn chiến, thành Vị Châu thiếu nhân lực tiếp viện, nhiều người dân đều trở nên lo lảng.
Nhiều người lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Tấn vương truyền tin là có thể cung cấp tiếp viện cho Phạm tướng quân.
Rồi vào lúc này, người đưa thư đọc tới quỷ kế của Tấn vương.
Khi nghe tới quân Tấn vương đầu độc nước uống của quân Phạm Gia, cấu kết với Đông Man tấn công quân Phạm Gia, nhiều người dân đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nghe tới Đông Man tàn sát quân Phạm Gia, còn lấy đầu của Phạm tướng quân làm chén rượu, người dân dưới khán đài lại đột nhiên mất kiểm soát!
"Đông Man đáng chết!"
"Tấn vương đáng chết! Phạm tướng quân tin tưởng ông ta như thế mà ông ta dám phản bội Phạm tướng quân!"
"Thật đáng ghét!"
"Phạm tướng quân thật đáng thương!"
"Đi, chúng ta đến tiêu cục Trấn Viễn đăng ký đi, ta muốn đến thành Vị Châu báo thù cho Phạm tướng quân!"
"Cả ta nữa!"
“Nghe nói tiêu cục Trấn Viễn kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ sợ chúng ta không được chọn thôi?”
"Nếu không đậu nhân viên hộ tống, thì chúng ta cũng có thể làm nhân viên hậu cần, chỉ cần có thể trả thù cho Phạm
tướng quân, có mệt chết ta cũng nhận!
“Đúng! Mệt chết ta cũng nhận!”
Nhiều người dân đã đập vỡ chiếc ghế nhỏ dưới mông.
Nhiều người cũng đứng dậy đi thẳng đến trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn ở quận thành để đăng ký tham gia bài khảo sát của tiêu cục.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác