Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2052: Gã đáp ứng mọi tiêu chuẩn
Trấn Vĩnh Lâm được xây dựng trên núi, phần lớn là địa hình đồi núi, chỉ có góc phía Tây Bắc là vùng đất bằng phẳng rộng mở.
Trên vùng đất bằng phẳng này có một ngôi nhà ngói gạch xanh rộng vài mẫu đất, khác biệt hoàn toàn với những túp lầu tranh đổ nát xung quanh.
Đây chính là nhà tổ của họ Hoàng.
Hơn một trăm năm trước, tổ tiên họ Hoàng có một huyện lệnh, con trai của huyện lệnh dựa vào quyền lực của cha mình, dần dần trở thành vua một cõi trong trấn.
Sau hơn trăm năm phát triển, nhà họ Hoàng đã dùng nhiều thủ đoạn để thôn tính hơn 70% ruộng đất ở trấn Vĩnh Lâm.
Đặc biệt là tới đời Hoàng Lĩnh Toàn, nhằm ép thêm tá điền.
Nghe nói khi đội Chung Minh đánh cường hào chia ruộng đất ở phủ Kinh Triệu bên cạnh, người đứng đầu nhà họ Hoàng là Hoàng Lĩnh Toàn suýt chút nữa sợ đến ướt cả quần.
Gã từng nhờ người đi tìm một phần bản sao tiêu chuẩn xử phạt do đại hội xét xử công bố.
Gã đáp ứng' mọi tiêu chuẩn!
Nếu đội Chung Minh đến đây, gã nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!
May mắn thay cho Hoàng Lĩnh Toàn, sau khi tiêu cục Trấn Viễn đánh đổ được phủ Kinh Triệu thì đi về phía Tây và phía Bắc, không tới phủ Hà Trung ở phía đông.
Nhưng gã không tận dụng cơ hội này để chạy trốn ngay mà lợi dụng bọn thổ phỉ do mình âm thầm nâng đỡ đánh ra khu vực bên ngoài, chèn ép người dân một cách tàn nhãn hơn, hy vọng bòn rút người dân một lần cuối rồi mới chạy.
Những gì mà dân thường nói với Hàn Phong trước đó cũng không phải là cường điệu, Hoàng Lĩnh Toàn sai sử đám thổ phỉ, gần như lật tung nhà cửa của người dân để vơ vét.
Khi gặp dân thường dám chống cự, bọn thổ phỉ sẽ giết thẳng tay.
Dân chúng không có người lãnh đạo thì lấy đâu ra sức mà chống lại bọn cướp hung hãn và tàn bạo? Họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Hoàng Lĩnh Toàn cấu kết với thổ phỉ áp bức người dân, đồng thời vẫn luôn chú ý đến động thái của tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu phát hiện tiêu cục Trấn Viễn sắp tới khu vực phủ Hà Trung, gã sẽ lập tức thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Nhưng Hàn Phong và đội không quân đã bí mật đến đây để bắt giữ sát thủ, ngay cả người của họ cũng không biết, chứ đừng nói đến Hoàng Lĩnh Toàn.
Lúc này gã đang ôm tiểu thiếp ngủ say như chết kia kìa.
Rầm rầm râm!
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập từ gian ngoài.
Tiểu thiếp là Hoàng Lĩnh Toàn mới nạp từ mấy ngày trước, mấy ngày nay tinh thần phấn chấn, đêm qua vất vả làm việc đến tận nửa đêm, hiện tại đang ngủ ngon lành, gã xoay người
không để ý, tiếp tục ngủ.
Đúng lúc tiểu thiếp vừa định đứng dậy nhìn xem thì cửa phòng bị đánh rầm một tiếng.
Tiểu thiếp đang mặc quần áo sợ hãi hét lên, kéo chăn đắp kín người.
“Thằng nào chán sống, dám đạp cửa nhà ông đây hả?” Hoàng Lĩnh Toàn mặc quần áo đi ra buồng trong.
Một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt dữ tợn đi vào trong, trên tay cầm một con dao rựa sáng loáng.
Năm sáu tên thổ phỉ đi theo sau.
“Lương đại đương gia, mới sáng sớm ngươi tới đạp cửa nhà ta, có chuyện gì vậy?”
Hoàng Lĩnh Toàn toàn nhíu mày hỏi.
Đại đương gia không trả lời, mà đạp vào ngực gã một cái.
Hoàng Lĩnh Toàn bị đá ngã, loạng choạng lùi lại, ngồi phịch xuống đất.
“Lục soát!”
Đại đương gia ra lệnh một tiếng, mấy tên đàn em vọt thẳng vào buồng trong tìm kiếm.
Tiểu thiếp sợ tới mức thét lên chói tai, kéo chăn che kín cả người.
Nhưng giây tiếp theo, thổ phỉ đã túm cô ta xuống giường.
Đám thổ phỉ cũng chẳng làm gì tiểu thiếp mà chỉ xốc giường đệm lên.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác