Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C2015: Lưu bất quần gật đầu đồng ý
70@-
"Còn kịp thật sao?" Lưu Bất Quần vẫn do dự.
Kim Phi nói: "Vẫn kịp, tiểu học chỉ cần học năm năm, bây giờ lứa trẻ đầu tiên chỉ mới học lớp hai, ba năm tới, chúng sẽ chỉ học hai môn học là văn và số học, ba năm sau chúng mới trở thành lứa học sinh trung học đầu tiên ở Đại Khang.
Ba năm đã đủ thời gian để Lưu tiên sinh năm vững những kiến thức cơ bản về hóa học và vật lý rồi."
"Kim tiên sinh đã nói như vậy, nếu ta lại trốn tránh thì quá kiêu ngạo rồi!"
Lưu Bất Quần gật đầu đồng ý.
"Kim Xuyên nghênh đón Lưu tiên sinh!" Kim Phi mỉm cười, đưa tay phải về phía Lưu Bất Quần.
Chuyến đi Miên Châu lần này suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến của y, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, cả ba mục tiêu đều đã hoàn thành.
Mặc dù Thiết Thế Hâm hơi phiền toái, nhưng nhìn chung, chuyến đi Miên Châu này có thể gọi là kết thúc thành công.
"Kim tiên sinh, ta cũng cần học... hóa, lý sao?" Phương Linh Quân cau mày hỏi.
"Phương tiên sinh không cần", Kim Phi xua tay nói: "Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu ở Xuyên Thục vào đầu năm sau, nhiệm vụ của Phương tiên sinh là đào tạo ra một nhóm giáo viên ra trường càng sớm càng tốt, nếu không khi trường học mở cửa vào mùa xuân tới mà không có giáo viên dạy thì sẽ rất khó xử.
Họ có thể không dạy lý hóa, cứ theo phương pháp mà Phương tiên sinh đã sử dụng để dạy học sinh từ trước đến nay, chỉ cần dạy bọn trẻ đọc và viết, sau đó, dạy thêm một vài bài số học cơ bản là được."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Phương Linh Quân thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đã già, không có hứng thú với hóa học và vật lý mà Kim Phi vừa nói, cũng không muốn học lắm.
"Giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu vào mùa xuân tới, bây giờ đã sắp vào mùa đông, thời gian không phải là hơi vội vàng sao?"
Phương Linh Quân hỏi: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, e rằng muốn tìm đủ số thư sinh cũng không dễ dàng nhỉ?"
"Tiên sinh không cần lo điều này, ta sẽ sắp xếp." Kim Phi tự tin nói.
Mặc dù mức độ phổ cập giáo dục ở Đại Khang rất thấp, nhưng tất cả các bậc cha mẹ đều hy vọng rằng con trai họ sẽ xuất chúng trở thành quan, vì vậy hầu hết các trấn đều có ít nhất một trường tư thục.
Một trường tư thục cũng có ít nhất năm, sáu, bảy hoặc tám học sinh.
Cộng thêm những thư sinh tốt nghiệp những năm trước, bất kỳ trấn nhỏ nào cũng có thể tìm được mấy chục thư sinh biết đọc biết viết, chuyện này không khó lắm.
Những thư sinh này có thể chưa thi đậu công danh gì, nhưng sau khi được Phương Linh Quân đào tạo, việc dạy trẻ em biết chữ cơ bản không phải là vấn đề lớn.
Dân số Đại Khang đang thiếu hụt, việc xây dựng trường tiểu học ở mỗi một ngôi làng là không thực tế. Vì vậy, trước mắt, Kim Phi dự định xây dựng hai đến ba trường tiểu học ở mỗi trấn dựa trên dân số địa phương.
Một trường tiểu học sẽ được phân công tạm thời hai giáo viên để duy trì công việc giảng dạy.
Trước đây, khi Kim Phi chiêu mộ các thư sinh ở Đại Khang làm chưởng quầy của thương hội và tiền trang, nhiều thư sinh đã phản đối.
Bởi sau hàng nghìn năm lịch sử tích lũy, nhận thức về việc phân biệt giai cấp sĩ nông công thương đã ăn sâu vào lòng người dân.
Rất nhiều thư sinh cảm thấy làm chưởng quầy rất mất mặt, cho nên không muốn làm.
Nhưng bảo bọn họ đi dạy học thì lại khác. Dạy học là một nghề được kính trọng ở Đại Khang, Kim Phi tin rằng chỉ cần mình truyền tin tức ra ngoài thì rất nhiều thư sinh sẽ động lòng.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Kim Phi nói: "Bọn trẻ vẫn đang trong thời kỳ sơ cấp, thời gian của Lưu tiên sinh còn rất dài, ta tin rằng với kiến thức và trí thông minh của Lưu tiên sinh, việc học trước các học sinh sẽ không có vấn đề gì."
Trường học trước đây của Đại Khang chỉ dạy đọc và nhận mặt chữ, thậm chí còn dạy rất ít môn số học, chứ đừng nói đến các môn học như vật lý và hóa học.
Căn bản không có.
Vì vậy, Kim Phi phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng y không có nhiều thời gian, cũng không phải là một giáo viên có năng lực.
Những đồ đệ như Mãn Thương và Chu Cẩm hầu như đều tự học.
Lưu Bất Quần biết cách dạy học sinh, cũng yêu thích khoa học, vì vậy ông ta là ứng cử viên phù hợp nhất.
"Còn kịp thật sao?" Lưu Bất Quần vẫn do dự.
Kim Phi nói: "Vẫn kịp, tiểu học chỉ cần học năm năm, bây giờ lứa trẻ đầu tiên chỉ mới học lớp hai, ba năm tới, chúng sẽ chỉ học hai môn học là văn và số học, ba năm sau chúng mới trở thành lứa học sinh trung học đầu tiên ở Đại Khang.
Ba năm đã đủ thời gian để Lưu tiên sinh năm vững những kiến thức cơ bản về hóa học và vật lý rồi."
"Kim tiên sinh đã nói như vậy, nếu ta lại trốn tránh thì quá kiêu ngạo rồi!"
Lưu Bất Quần gật đầu đồng ý.
"Kim Xuyên nghênh đón Lưu tiên sinh!" Kim Phi mỉm cười, đưa tay phải về phía Lưu Bất Quần.
Chuyến đi Miên Châu lần này suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến của y, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, cả ba mục tiêu đều đã hoàn thành.
Mặc dù Thiết Thế Hâm hơi phiền toái, nhưng nhìn chung, chuyến đi Miên Châu này có thể gọi là kết thúc thành công.
"Kim tiên sinh, ta cũng cần học... hóa, lý sao?" Phương Linh Quân cau mày hỏi.
"Phương tiên sinh không cần", Kim Phi xua tay nói: "Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu ở Xuyên Thục vào đầu năm sau, nhiệm vụ của Phương tiên sinh là đào tạo ra một nhóm giáo viên ra trường càng sớm càng tốt, nếu không khi trường học mở cửa vào mùa xuân tới mà không có giáo viên dạy thì sẽ rất khó xử.
Họ có thể không dạy lý hóa, cứ theo phương pháp mà Phương tiên sinh đã sử dụng để dạy học sinh từ trước đến nay, chỉ cần dạy bọn trẻ đọc và viết, sau đó, dạy thêm một vài bài số học cơ bản là được."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Phương Linh Quân thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đã già, không có hứng thú với hóa học và vật lý mà Kim Phi vừa nói, cũng không muốn học lắm.
"Giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu vào mùa xuân tới, bây giờ đã sắp vào mùa đông, thời gian không phải là hơi vội vàng sao?"
Phương Linh Quân hỏi: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, e rằng muốn tìm đủ số thư sinh cũng không dễ dàng nhỉ?"
"Tiên sinh không cần lo điều này, ta sẽ sắp xếp." Kim Phi tự tin nói.
Mặc dù mức độ phổ cập giáo dục ở Đại Khang rất thấp, nhưng tất cả các bậc cha mẹ đều hy vọng rằng con trai họ sẽ xuất chúng trở thành quan, vì vậy hầu hết các trấn đều có ít nhất một trường tư thục.
Một trường tư thục cũng có ít nhất năm, sáu, bảy hoặc tám học sinh.
Cộng thêm những thư sinh tốt nghiệp những năm trước, bất kỳ trấn nhỏ nào cũng có thể tìm được mấy chục thư sinh biết đọc biết viết, chuyện này không khó lắm.
Những thư sinh này có thể chưa thi đậu công danh gì, nhưng sau khi được Phương Linh Quân đào tạo, việc dạy trẻ em biết chữ cơ bản không phải là vấn đề lớn.
Dân số Đại Khang đang thiếu hụt, việc xây dựng trường tiểu học ở mỗi một ngôi làng là không thực tế. Vì vậy, trước mắt, Kim Phi dự định xây dựng hai đến ba trường tiểu học ở mỗi trấn dựa trên dân số địa phương.
Một trường tiểu học sẽ được phân công tạm thời hai giáo viên để duy trì công việc giảng dạy.
Trước đây, khi Kim Phi chiêu mộ các thư sinh ở Đại Khang làm chưởng quầy của thương hội và tiền trang, nhiều thư sinh đã phản đối.
Bởi sau hàng nghìn năm lịch sử tích lũy, nhận thức về việc phân biệt giai cấp sĩ nông công thương đã ăn sâu vào lòng người dân.
Rất nhiều thư sinh cảm thấy làm chưởng quầy rất mất mặt, cho nên không muốn làm.
Nhưng bảo bọn họ đi dạy học thì lại khác. Dạy học là một nghề được kính trọng ở Đại Khang, Kim Phi tin rằng chỉ cần mình truyền tin tức ra ngoài thì rất nhiều thư sinh sẽ động lòng.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C2015: Lưu bất quần gật đầu đồng ý
10.0/10 từ 34 lượt.