Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C1934: Mau nhìn kìa
62@-
Kim Phi và Cửu công chúa tới, bến tàu tất nhiên sẽ bị phong tỏa, người dân cũng không vội, bọn họ đứng ở bờ sông bên ngoài bến tàu chờ đợi cùng Kim Phi.
Tất cả mọi người đợi từ buổi chiều cho đến lúc gần tối, cuối cùng cũng nhìn thấy vài chiếc ca-nô xếp thành hàng chạy như bay từ phía bên kia tới.
“Mau nhìn kìa, là ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn trở về rồi!” “Đây chính là ca-nô sao? Nhanh quái”
“Con thuyền chạy nhanh như vậy, một ngày chắc có thể chạy được vài trăm dặm nhỉ?”
“Vài trăm dặm sao? Con trai tôi bơi lội giỏi, được chọn vào làm việc trên ca-nô, nó nói với tôi rằng, nếu để ca-nô mặc sức chạy thì một ngày ít nhất có thể chạy được hơn hai nghìn dặm, chỉ cần hai ngày là có thể chạy về từ Đông Hải!”
“Trời ơi, từ Đông Hải trở về mất hai ngày thôi á? Sao có thể như vậy được? Ngựa nghìn dặm cũng không chạy được nhanh như vậy!”
“Có gì mà không thể cơ chứ? Đừng quên ca-nô là do tiên sinh làm ra đó! Ngựa nghìn dặm phải ăn cỏ, uống nước nghỉ ngơi, nhưng con thuyền này lại hoàn toàn không cần, chỉ cần đốt than là nó có thể tiếp tục chạy mãi, không bao giờ biết mệt!”
“Than sao? Chính là hòn đá đen thui ở trong rãnh nước đen đấy á?”
“Đúng, chính là loại đá đen đó đấy!"
“Tiên sinh quả thực là thần tiên, nhà ta ở ngay bên cạnh rãnh nước đen, lúc trước mọi người nhìn thấy loại đá đen đó thì khó chịu, nhưng đến tay tiên sinh đá đen lại trở thành bảo bối!”
“Tất nhiên, không phải thần tiên thì liệu có thể làm ra con chim lớn bay được ở trên trời không? Có thể làm ra con thuyền còn nhanh hơn cả ngựa nghìn dặm không?”
Người dân đứng ở bên ngoài hàng rào bến tàu, kiếng chân lên nhìn về phía bến tàu.
Nhưng nhân vật tầm cỡ trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện, thay vào đó là nhìn thấy một nhóm đàn ông quần áo tả tơi bước xuống từ ca-nô.
Nếu như nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn không đi đánh trận thì ở Kim Xuyên họ đều mặc đồng phục màu đen, trông vô cùng có tinh thần.
Đồng phục thống nhất có thể khiến cho người ta bất giác hình thành cảm giác thân thuộc. Vì vậy Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống trong thời gian đi làm bắt buộc phải mặc đồng phục.
Về việc này các nhân viên hộ tống cũng rất phối hợp. Bởi vì từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, đãi ngộ của các nhân viên hộ tống nổi tiếng là tốt và cũng là đối tượng được rất nhiều người dân hâm mộ.
Nếu nhà ai có người làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn thì hàng xóm xung quanh đều xem trọng họ hơn một chút.
Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống trước khi ra cửa phải mặc đồng phục, điều này vừa đúng với tâm ý của các nhân viên hộ tống.
Thời gian dài, người dân Kim Xuyên đã rất quen thuộc với đồng phục của tiêu cục Trấn Viễn, nên rất nhanh đã nhận ra được quần áo của nhóm người đàn ông bước xuống từ ca-nô kia chính là đồng phục của nhân viên hộ tống.
Chỉ là, bình thường khi các nhân viên hộ tống ra ngoài, đồng phục đều rất chỉnh tê. Nhưng đồng phục của nhóm người này lại cực kỳ cũ rách, bị thủng rất nhiều chỗ.
Không chỉ quần áo bị rách, trong nhóm nhân viên hộ tống này còn có rất nhiều người vẫn đang quấn băng vải, hoặc là chân đi khập khiễng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Khi nhóm nhân viên hộ tống này bước xuống thuyền, mỗi người đều mang theo một chiếc túi lớn, ngay cả những người đi khập khiễng cũng vậy.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Lúc này đã là đầu đông, trên mặt sông gió lạnh thổi qua, đã có khá nhiều người cảm thấy lạnh.
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa đến bến tàu, cũng không đến trụ sở của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi, mà cùng nhau đứng ở rìa bến tàu yên lặng chờ đợi.
Trước kia Kim Phi thường xuyên đi tới đỉnh Song Đà và bến tàu nên có rất nhiều người dân biết y.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa yên lặng chờ đợi ở bến tàu, tất cả người dân đều suy đoán xem họ đang đợi ai. Truyện Ngôn Tình
Rất nhiều người dân đoán rằng nhất định họ đang đợi một nhân vật tầm cỡ nào đó.
Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã đăng cơ, trở thành Hoàng đế có thân phận cao quý nhất, người dân thực sự không nghĩ ra còn có nhân vật tầm cỡ nào còn lớn hơn cả Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa tới, bến tàu tất nhiên sẽ bị phong tỏa, người dân cũng không vội, bọn họ đứng ở bờ sông bên ngoài bến tàu chờ đợi cùng Kim Phi.
Tất cả mọi người đợi từ buổi chiều cho đến lúc gần tối, cuối cùng cũng nhìn thấy vài chiếc ca-nô xếp thành hàng chạy như bay từ phía bên kia tới.
“Mau nhìn kìa, là ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn trở về rồi!” “Đây chính là ca-nô sao? Nhanh quái”
“Con thuyền chạy nhanh như vậy, một ngày chắc có thể chạy được vài trăm dặm nhỉ?”
“Vài trăm dặm sao? Con trai tôi bơi lội giỏi, được chọn vào làm việc trên ca-nô, nó nói với tôi rằng, nếu để ca-nô mặc sức chạy thì một ngày ít nhất có thể chạy được hơn hai nghìn dặm, chỉ cần hai ngày là có thể chạy về từ Đông Hải!”
“Trời ơi, từ Đông Hải trở về mất hai ngày thôi á? Sao có thể như vậy được? Ngựa nghìn dặm cũng không chạy được nhanh như vậy!”
“Có gì mà không thể cơ chứ? Đừng quên ca-nô là do tiên sinh làm ra đó! Ngựa nghìn dặm phải ăn cỏ, uống nước nghỉ ngơi, nhưng con thuyền này lại hoàn toàn không cần, chỉ cần đốt than là nó có thể tiếp tục chạy mãi, không bao giờ biết mệt!”
“Than sao? Chính là hòn đá đen thui ở trong rãnh nước đen đấy á?”
“Đúng, chính là loại đá đen đó đấy!"
“Tiên sinh quả thực là thần tiên, nhà ta ở ngay bên cạnh rãnh nước đen, lúc trước mọi người nhìn thấy loại đá đen đó thì khó chịu, nhưng đến tay tiên sinh đá đen lại trở thành bảo bối!”
“Tất nhiên, không phải thần tiên thì liệu có thể làm ra con chim lớn bay được ở trên trời không? Có thể làm ra con thuyền còn nhanh hơn cả ngựa nghìn dặm không?”
Người dân đứng ở bên ngoài hàng rào bến tàu, kiếng chân lên nhìn về phía bến tàu.
Nhưng nhân vật tầm cỡ trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện, thay vào đó là nhìn thấy một nhóm đàn ông quần áo tả tơi bước xuống từ ca-nô.
Nếu như nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn không đi đánh trận thì ở Kim Xuyên họ đều mặc đồng phục màu đen, trông vô cùng có tinh thần.
Đồng phục thống nhất có thể khiến cho người ta bất giác hình thành cảm giác thân thuộc. Vì vậy Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống trong thời gian đi làm bắt buộc phải mặc đồng phục.
Về việc này các nhân viên hộ tống cũng rất phối hợp. Bởi vì từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, đãi ngộ của các nhân viên hộ tống nổi tiếng là tốt và cũng là đối tượng được rất nhiều người dân hâm mộ.
Nếu nhà ai có người làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn thì hàng xóm xung quanh đều xem trọng họ hơn một chút.
Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống trước khi ra cửa phải mặc đồng phục, điều này vừa đúng với tâm ý của các nhân viên hộ tống.
Thời gian dài, người dân Kim Xuyên đã rất quen thuộc với đồng phục của tiêu cục Trấn Viễn, nên rất nhanh đã nhận ra được quần áo của nhóm người đàn ông bước xuống từ ca-nô kia chính là đồng phục của nhân viên hộ tống.
Chỉ là, bình thường khi các nhân viên hộ tống ra ngoài, đồng phục đều rất chỉnh tê. Nhưng đồng phục của nhóm người này lại cực kỳ cũ rách, bị thủng rất nhiều chỗ.
Không chỉ quần áo bị rách, trong nhóm nhân viên hộ tống này còn có rất nhiều người vẫn đang quấn băng vải, hoặc là chân đi khập khiễng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Khi nhóm nhân viên hộ tống này bước xuống thuyền, mỗi người đều mang theo một chiếc túi lớn, ngay cả những người đi khập khiễng cũng vậy.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C1934: Mau nhìn kìa
10.0/10 từ 34 lượt.