Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C1854: Vất vả rồi
Sự xuất hiện của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho làng Tây Hà khi đang thiếu nhân lực.
Nhân lúc kẻ địch rút lui, dân làng lao ra khỏi chiến trận, thu dọn thi thể của những nhân viên hộ tống đã hy sinh và đưa những người bị thương đến phòng y tế.
Tất cả các nữ quân y cũng túc trực để chữa trị cho những người bị thương.
Trận chiến trước đó quá ác liệt, nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân trong xưởng dệt bị thương, phần lớn thanh niên trai tráng trong làng đều tham gia chiến đấu, Tả Phi Phi thấy đa số người dọn dẹp chiến trường đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em nên cô ấy quay qua gọi trợ thủ tới.
“Thông báo cho tiểu đoàn 4 tới hỗ trợ dọn dẹp chiến trường”
Có mấy trăm cô gái trẻ tham gia, tốc độ dọn dẹp chiến trường cũng lập tức tăng lên.
Trước đây Đường Đông Đông vẫn chỉ đạo công việc cứu hộ, tới bây giờ mới được rảnh rỗi hội hợp với Quan Hạ Nhi.
"Đông Đông, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Đường Đông Đông đi tới, cô nhanh chóng dời chiếc ghế đến bên cạnh.
Đường Đông Đông sinh ra trong một gia đình thương buôn giàu có, rất nghiện sạch sẽ, ngay cả khi gặp nạn thì quần áo cũng luôn sạch sẽ, nhưng giờ đây, khuôn mặt trắng nõn đã bị khói hun đen, tóc cũng phủ đầy tro bụi, quần áo nhếch nhác thậm chí còn không nhìn ra màu sắc ban đầu.
"Vất vả rồi, uống nước đi!”
Tả Phi Phi lấy bình nước bên thắt lưng mình ra đưa cho Đường Đông Đông.
Tuy nữ công nhân xưởng dệt và nữ công nhân xưởng xà phòng thơm luôn cạnh tranh với nhau, nhưng quan hệ của hai xưởng trưởng rất tốt, mỗi lần Tả Phi Phi về làng làm việc đều tìm Đường Đông Đông nói chuyện một lúc.
"May là Phỉ Phỉ cô tới kịp lúc, nếu mà trễ một chút, có lẽ chúng ta đã không chống nổi rồi!"
Đường Đông Đông cầm lấy bình nước của Tả Phi Phi đưa, mở miệng nhỏ uống một hớp: "Lần thật sự cảm ơn các cô đã đến.
“Chúng ta đều là người một nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn.
Tả Phi Phi xua tay, sau đó nhìn qua Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, tiếp theo sắp xếp thế nào?"
Quan Hạ Nhi không trả lời mà nhìn về phía Cửu công chúa: "Vũ Dương, muội sắp xếp đi!"
Quan Hạ Nhi vẫn cứ hơi tự ti, dù đã có thay đổi sau khi gả cho Kim Phi, nhưng cô vẫn không thích trở thành tâm điểm chú ý trừ khi chuyện tới mức cô phải ra tay.
Giống như vừa rồi.
Trên đời không có ai là hoàn hảo, cũng không có người nào là hoàn toàn vô dụng.
Tính tình của Quan Hạ Nhi quyết định cô sẽ không kiêu ngạo một cách mù quáng, cô cũng ý thức được khuyết điểm của mình, biết rõ là chuyện xem xét tình hình tổng thể thì mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Cửu công chúa.
Cửu công chúa chưa kịp lên tiếng, trợ thủ bên cạnh Tả Phi Phi đã tỏ vẻ khó chịu: "Phu nhân, vừa rồi người và Đường xưởng trưởng đánh trận ở phía trước còn cô ấy lại núp ở phía sau, dựa vào đâu mà bọn ta phải nghe lời cô ấy chứ?”
"Im đi! Ở đây cô không có tư cách nói chuyện!" Tả Phi Phi mắng trợ thủ một tiếng: "Xin lỗi tỷ tỷ, tính tình Ninh Ninh ngay thẳng thắn, không hiểu phép tắc, trở về ta sẽ dạy bảo cô ấy!”
Đường Đông Đông nghe vậy thì không nhịn được mà nhíu mày.
Ngoài mặt Tả Phi Phi như đang mắng trợ thủ, nhưng cô ấy lại không hề nói đến việc trợ thủ nói sai, hiển nhiên là trong lòng cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Còn việc nói về dạy bảo lại trợ thủ thì chỉ nghe cho vui thôi, lúc về nói không chừng Tả Phi Phi còn không dạy bảo cô ấy mà còn được thưởng lớn.
Vốn dĩ Cửu công chúa đang định lên tiếng, nhưng nghe Tả Phi Phi nói vậy thì ánh mắt cô ấy hơi hơi nheo lại.
Từ năm mười mấy tuổi cô ấy đã bắt đầu giúp Trần Cát xử lý công vụ, biết bao đại thần trong triều đình nhìn thấy cô ấy là đã nơm nớp lo sợ.
Tuy Trần Cát đã chết, nhưng lòng kiêu ngạo được Cửu công chúa nuôi nấng bao năm vẫn còn đó, nay lại bị chỉ trích thẳng mặt nên không khỏi hơi tức giận.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác