Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C1304: Đây là một con đường không có lối về
80@-
Ở thời phong kiến, tạo phản là tội danh lớn nhất, bị bắt được sẽ bị tru di cửu tộc!
“Tiên sinh, nếu không có ngài, năm nay nhà ta chỉ sợ là không có lấy một người sống sót, bắt đầu từ ngày gia nhập đội cựu binh làng Tây Hà, cái mạng này của ta chính là của tiên sinh!
Hầu Tử là người đầu tiên lên tiếng hưởng ứng: “Tiên sinh, ngài đi đến đâu, Hầu Tử ta sẽ đi theo tới đó!”
“Đám cẩu quan đó không lo chính sự, ngày qua ngày chỉ biết bóc lột người dân, đều đáng chết từ lâu rồi!”
Đại Tráng cũng hô vang: “Tiên sinh, các huynh đệ không phải lũ hèn, đừng nói ngài muốn giết huyện lệnh, cho dù ngài có muốn giết quận trưởng thì các huynh đệ cũng sẽ đi cùng ngài!"
“Hai người các ngươi muốn đi theo thì cứ việc, đừng ồn ào. nói thay người khác!”
Kim Phi hô: “Đây là một con đường không có lối về, một khi đã đi thì sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại, các huynh đệ đều có gia đình, con cái, họ hàng, nên lựa chọn như thế nào, đều là tự do của các huynh đệ.
Các huynh đệ ở đây đều là người cũ ở tiêu cục, đều là các huynh đệ đã từng vào sinh ra tử vì tiêu cục!
Lựa chọn tiếp tục đi theo ta, về sau chúng ta tiếp tục kề vai chiến đấu.
Lựa chọn rời đi thì đừng ai nói lời cay đẳng, huynh đệ với nhau, có hợp có tan!”
Nghe Kim Phi nói như vậy, Hầu Tử và Đại Tráng đành phải cúi đầu.
“Ta cho mọi người thời gian một nén nhang để suy nghĩ!”
Kim Phi ra hiệu bảo Đại Lưu đốt một nén hương: “Muốn theo ta đi giết huyện lệnh thì đứng ở bên phải, muốn rời đi thì bây giờ có thể về làng, tiếp tục làm công trong xưởng, hoặc nhận tiền lương rồi về nhà đều được!”
“Ta đi cùng tiên sinh!”
Kim Phi vừa dứt lời, Hầu Tử đã lập tức kéo ngựa đi đến bên phải tảng đá.
“Ta cũng theo tiên sinh!” Đại Tráng là người thứ hai. Có người đi đầu thì cũng có người tiếp theo.
Chẳng mấy chốc đã có hai ba mươi nhân viên hộ tống đi theo bọn họ, đưa ra lựa chọn đi theo.
Nhưng lại có rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Nếu chỉ là diệt thổ phỉ, các nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đi theo Kim Phi.
Nhưng tạo phản tức là chuyện lớn sẽ liên lụy đến sự tồn tại của tông tộc, có rất nhiều nhân viên hộ tống đều lộ vẻ do dự.
Khi hương cháy ngăn dần đi, số lượng các nhân viên hộ tống lựa chọn đi theo Kim Phi cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng vẫn còn một ít nhân viên hộ tống còn đứng tại chỗ.
Cuối cùng, có một nhân viên hộ tống nhảy xuống ngựa chiến, vẻ mặt xấu hổ đi đến trước tảng đá.
Nhà anh ta là họ lớn, tổng số người trong chín tộc cộng lại cũng phải hơn ngàn người, thật sự không dám đi theo Kim Phi tạo phản.
Đại Tráng há miệng thở hắt ra định nói gì đó, lại bị Hầu Tử kéo lại.
Nhân viên hộ tống quỳ xuống trước mặt Kim Phi, chảy nước mắt dập đầu một cái.
Dập đầu xong đang định nói chuyện thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập trên đường lớn.
Một đội ky binh cỡ ba bốn mươi người, từ nơi xa chạy như. điên đến.
Hầu Tử bật người nhảy lên cái cây bên cạnh, khum tay che nắng nhìn xem.
“Không giương cờ của chúng ta, không phải là người của tiêu cục!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đại Lưu lôi ra một cái loa sắt đưa cho Kim Phi.
“Các huynh đệ, chuyện tới lúc này ta cũng không lừa gạt mọi người, lần này tới huyện phủ là để giết huyện lệnh!”
Kim Phi giơ loa sắt nói: “Các huynh đệ không muốn tham gia, có thể rời đi ngay bây giời”
“Giết huyện lệnh hả?”
Có không ít nhân viên hộ tống nghe lời Kim Phi nói mà sợ tới mức ớn lạnh!
Tuy rằng đại đa số nhân viên hộ tống đều là người thô lỗ không biết chữ, thế nhưng họ vẫn có thể hiểu việc giết huyện lệnh có ý nghĩa như thế nào.
Huyện lệnh là quan phụ mẫu của một huyện, đại diện cho triều đình.
Giết huyện lệnh, chẳng khác nào tạo phản!
Ở thời phong kiến, tạo phản là tội danh lớn nhất, bị bắt được sẽ bị tru di cửu tộc!
“Tiên sinh, nếu không có ngài, năm nay nhà ta chỉ sợ là không có lấy một người sống sót, bắt đầu từ ngày gia nhập đội cựu binh làng Tây Hà, cái mạng này của ta chính là của tiên sinh!
Hầu Tử là người đầu tiên lên tiếng hưởng ứng: “Tiên sinh, ngài đi đến đâu, Hầu Tử ta sẽ đi theo tới đó!”
“Đám cẩu quan đó không lo chính sự, ngày qua ngày chỉ biết bóc lột người dân, đều đáng chết từ lâu rồi!”
Đại Tráng cũng hô vang: “Tiên sinh, các huynh đệ không phải lũ hèn, đừng nói ngài muốn giết huyện lệnh, cho dù ngài có muốn giết quận trưởng thì các huynh đệ cũng sẽ đi cùng ngài!"
“Hai người các ngươi muốn đi theo thì cứ việc, đừng ồn ào. nói thay người khác!”
Kim Phi hô: “Đây là một con đường không có lối về, một khi đã đi thì sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại, các huynh đệ đều có gia đình, con cái, họ hàng, nên lựa chọn như thế nào, đều là tự do của các huynh đệ.
Các huynh đệ ở đây đều là người cũ ở tiêu cục, đều là các huynh đệ đã từng vào sinh ra tử vì tiêu cục!
Lựa chọn tiếp tục đi theo ta, về sau chúng ta tiếp tục kề vai chiến đấu.
Lựa chọn rời đi thì đừng ai nói lời cay đẳng, huynh đệ với nhau, có hợp có tan!”
Nghe Kim Phi nói như vậy, Hầu Tử và Đại Tráng đành phải cúi đầu.
“Ta cho mọi người thời gian một nén nhang để suy nghĩ!”
Kim Phi ra hiệu bảo Đại Lưu đốt một nén hương: “Muốn theo ta đi giết huyện lệnh thì đứng ở bên phải, muốn rời đi thì bây giờ có thể về làng, tiếp tục làm công trong xưởng, hoặc nhận tiền lương rồi về nhà đều được!”
“Ta đi cùng tiên sinh!”
Kim Phi vừa dứt lời, Hầu Tử đã lập tức kéo ngựa đi đến bên phải tảng đá.
“Ta cũng theo tiên sinh!” Đại Tráng là người thứ hai. Có người đi đầu thì cũng có người tiếp theo.
Chẳng mấy chốc đã có hai ba mươi nhân viên hộ tống đi theo bọn họ, đưa ra lựa chọn đi theo.
Nhưng lại có rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Nếu chỉ là diệt thổ phỉ, các nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đi theo Kim Phi.
Nhưng tạo phản tức là chuyện lớn sẽ liên lụy đến sự tồn tại của tông tộc, có rất nhiều nhân viên hộ tống đều lộ vẻ do dự.
Khi hương cháy ngăn dần đi, số lượng các nhân viên hộ tống lựa chọn đi theo Kim Phi cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng vẫn còn một ít nhân viên hộ tống còn đứng tại chỗ.
Cuối cùng, có một nhân viên hộ tống nhảy xuống ngựa chiến, vẻ mặt xấu hổ đi đến trước tảng đá.
Nhà anh ta là họ lớn, tổng số người trong chín tộc cộng lại cũng phải hơn ngàn người, thật sự không dám đi theo Kim Phi tạo phản.
Đại Tráng há miệng thở hắt ra định nói gì đó, lại bị Hầu Tử kéo lại.
Nhân viên hộ tống quỳ xuống trước mặt Kim Phi, chảy nước mắt dập đầu một cái.
Dập đầu xong đang định nói chuyện thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập trên đường lớn.
Một đội ky binh cỡ ba bốn mươi người, từ nơi xa chạy như. điên đến.
Hầu Tử bật người nhảy lên cái cây bên cạnh, khum tay che nắng nhìn xem.
“Không giương cờ của chúng ta, không phải là người của tiêu cục!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C1304: Đây là một con đường không có lối về
10.0/10 từ 34 lượt.