Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 963


Trình Cảnh Mặc cũng rất mừng cho Vu Hướng Dương.


Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Vu Hướng Dương lại xụ xuống.


Từ lúc Ôn Thu Ninh m.a.n.g t.h.a.i đến lúc sinh con, hắn đều không thể ở bên cạnh cô bầu bạn, chăm sóc.


Trình Cảnh Mặc đặc biệt hiểu được sự áy náy lúc này của bạn mình, bèn an ủi: “Đây cũng là chuyện bất khả kháng. Sau này trở về, cố gắng chăm sóc các con nhiều hơn.”


Vu Hướng Dương không hề cảm kích, ngược lại trừng mắt hậm hực nhìn anh: “Lúc trước cậu nói, chờ vợ tôi có bầu thì cứ việc sai bảo cậu! Giờ tình huống như này, cậu nói xem phải làm sao?”


Trình Cảnh Mặc đành chịu: “... Tôi hứa khi nào về sẽ giúp cậu bế con, chăm con nhiều hơn.”


Vu Hướng Dương lúc này mới liếc anh một cái, ngụ ý: Tạm chấp nhận.


Nhưng trong lòng hắn vẫn không dễ chịu chút nào.



Hắn đã tận mắt chứng kiến, lúc Vu Hướng Niệm mang thai, Trình Cảnh Mặc đã chăm sóc, hầu hạ vợ chu đáo đến mức nào. Ôn Thu Ninh tuy không hề yếu đuối hay làm nũng, nhưng cô cũng cần có hắn ở bên bầu bạn.


Vượt qua được ba tháng đầu, khẩu vị của Ôn Thu Ninh dần dần tốt hơn.


Không chỉ tốt hơn, mà sở thích ăn uống của cô cũng thay đổi hẳn. Hiện tại, cô thích ăn kem nhất. Cảm giác vừa lạnh vừa ngọt tan trong miệng thật sảng khoái, thoải mái vô cùng.


Dân gian thường nói, "thèm chua sinh con trai, thèm cay sinh con gái" . Cô thì không để tâm lắm. Sinh trai hay gái, cô đều yêu quý, Vu Hướng Dương và cha mẹ hắn cũng vậy.


Ôn Thu Ninh không hề có áp lực phải sinh con trai. Tuy nhiên, cô thầm mong các con sẽ giống Vu Hướng Dương, dù là trai hay gái thì đều đẹp đẽ, và có tính cách đáng yêu.


Đến tháng Mười Hai, bụng cô đã lộ rõ, to tròn hẳn lên.


Cũng đúng lúc này, Lâm Dã sau hơn chín tháng công tác bên ngoài đã trở về.


“Tiểu Dã, cuối cùng em cũng về rồi,” Mạnh Nhất Minh nằm dài trên giường làm bộ đáng thương, “Trong nhà chỉ còn mỗi mình anh, mình anh vừa phải lo cho ba mẹ, lại vừa phải lo cho lũ trẻ.”


Lâm Dã nhíu mày: “Lũ trẻ nào làm anh phải lo?”



“Thì anh đang chờ em ban cho anh một đứa đấy.”


Lâm Dã: “...”


Lại một năm Tết Âm Lịch nữa đã tới.


Mạnh Nhất Minh đưa Lâm Dã về Văn Thành ăn Tết. Nhà họ Tống chỉ có hai ông bà già cùng Tiểu Kiệt , vô cùng quạnh quẽ. Ba người họ đều có chung một điều ước trong năm mới: mong gia đình Trình Cảnh Mặc bốn người được bình an trở về.


Gia đình Ôn Thu Ninh cũng rất yên tĩnh.


Từ trước đến nay cô không thích náo nhiệt, một mình ăn Tết cũng không hề cảm thấy cô đơn. Cô chỉ mong Vu Hướng Dương bình an trở về, và các con khỏe mạnh khôn lớn.


Vu Hướng Dương cùng đồng đội đang ở nước Y, nơi này không có tập tục ăn Tết Âm Lịch. Họ vẫn tiếp tục làm việc như thường ngày.


Buổi tối, Vu Hướng Dương nằm trên giường, nhớ nhung Ôn Thu Ninh da diết.


Với tính cách của cô, chắc chắn cô đang ăn Tết một mình rồi.



Vu Hướng Dương nghĩ, nếu là một trai một gái thì tốt nhất.


Nếu không phải, thì hắn muốn hai cô con gái, dịu dàng mà kiên định như Ôn Thu Ninh vậy.


Hai cậu con trai...? Tuy không phải là điều hắn mong muốn nhất, nhưng nếu là con của hắn và cô, thì sinh cái gì cũng tốt cả!


Năm sau, Ôn Thu Ninh được đồng nghiệp trong đơn vị giới thiệu, tìm được một người bảo mẫu.


Lúc này, cô đã m.a.n.g t.h.a.i hơn tám tháng, thân thể cồng kềnh, làm việc nhà có chút không xuể.


Kể từ khi m.a.n.g t.h.a.i đến giờ, số lần cô liên lạc với Vu Hướng Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô đi làm, lo liệu cuộc sống một mình, thỉnh thoảng thấy khó ở thì tự mình đi bệnh viện kiểm tra. Gặp phải bất cứ khúc mắc nào, cô cũng tự mình tìm cách giải quyết.


Cô không muốn làm Vu Hướng Dương phải lo lắng, cũng luôn cố gắng không làm phiền đến bất kỳ ai khác.


Tới giai đoạn cuối của thai kỳ, Ôn Thu Ninh gần như đêm nào cũng ngủ không ngon giấc, ăn uống kém, cẳng chân bắt đầu sưng vù. Thế nhưng, cô vẫn kiên trì đi làm, chưa từng xin nghỉ một ngày, cũng không hề than vãn với ai về nỗi vất vả khi mang thai.


So với những năm tháng gian khổ trước kia, những khó khăn này có đáng là gì. Hơn nữa, đây là đứa con mà cô đã mong mỏi, hy vọng biết bao nhiêu mới có được. Dù có vất vả một chút, cô cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.



Vu Hướng Niệm cùng hai đứa trẻ trở về vào hạ tuần tháng ba.


Nghe tin Ôn Thu Ninh mang thai, cô vội vàng dẫn hai con đến thăm hỏi ngay.


Trong khi người khác m.a.n.g t.h.a.i thường mọc mụn, mọc nám, thì da dẻ Ôn Thu Ninh lại đẹp lên trông thấy.


Ôn Thu Ninh ngồi trên ghế sô pha, hai đứa trẻ Ca Cao và An AN mỗi đứa chiếm một bên, áp tai vào bụng cô, tò mò lắng nghe.


“Bác ơi, em gái chào con kìa!” Ca Cao thích thú nói.


“Em gái sao?” Ôn Thu Ninh cười dịu dàng, “Chắc là em gái thích con lắm đấy.”


“Con cũng thích em gái nữa!” Ca Cao nhanh nhảu thêm vào.


Đầu tháng tư, Triệu Nhược Trúc cũng từ Nam Thành đến Bắc Kinh.


Mặc dù Ôn Thu Ninh đã nhiều lần khẳng định cô có thể tự lo liệu được, không muốn Triệu Nhược Trúc phải lặn lội đường xa, nhưng làm sao có chuyện con dâu sinh nở mà bà lại không đến cho được. Huống hồ, thằng con trai không nên nết kia của bà còn đang biền biệt xa nhà.


Ngày dự sinh đã trôi qua năm ngày, mà Ôn Thu Ninh vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu trở dạ nào.


Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 963
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...