Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 955


Tôn Dã Xuyên ở nhà một mình, giặt giũ ga trải giường, chăn đệm đã thay ra từ tối qua. Sau đó, hắn lại ngồi đọc sách suốt cả ngày.


Bề ngoài hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trạng thì không thể nào yên ổn được kể từ đêm hôm ấy.


Cứ thế, một tuần trôi qua.


Hôm nay, Tôn Dã Xuyên trở về nhà, thấy trên bàn phòng khách có đặt một chiếc chìa khóa. Đó chính là chìa khóa nhà của họ.


Hắn bước đến phòng Khâu Dương nhìn thử, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, Khâu Dương đã mang hết đồ đạc còn sót lại đi rồi.


Mối quan hệ giữa hai người xem như hoàn toàn chấm dứt.


Tôn Dã Xuyên nghĩ, đây là kết quả tốt nhất, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể nào quên đi Khâu Dương, hắn thường xuyên nhớ về Khâu Dương, nhớ về những ngày tháng trước kia của hai người.


Tôn Dã Xuyên tự trấn an mình: Chắc là do ở chung với Khâu Dương lâu ngày, nhất thời chưa quen thôi.


Thế rồi lại ba tháng nữa trôi qua, nỗi nhớ Khâu Dương trong Tôn Dã Xuyên không những không vơi đi mà còn tăng lên gấp bội. Hắn hoài niệm những ngày tháng ở bên Khâu Dương, thậm chí còn .... hoài niệm cả đêm hôm ấy nữa.


Lúc này, hắn mới nhận ra vấn đề không còn đơn giản nữa rồi.



Tình cảm hắn dành cho Khâu Dương là bất thường, nó đã vượt qua tình bạn, giống như tình yêu.


Điều này khiến hắn sợ hãi và hoang mang. Hắn vẫn luôn tin rằng mình là người bình thường, nhưng giờ đây niềm tin đó đã bắt đầu lung lay.


Chẳng trách bấy lâu nay hắn vẫn không tìm được một người phụ nữ nào khiến mình rung động. Lẽ nào hắn cũng có khuynh hướng này sao?


Nhưng nếu hắn thích Khâu Dương, thì hắn đã thích Khâu Dương từ lúc nào?


Hằng ngày, Tôn Dã Xuyên đắm chìm trong nỗi tương tư, sự tự vấn, mâu thuẫn và nhiều cảm xúc đan xen khác.


Thêm một tháng nữa lại qua đi. Một người bạn trong nước tổ chức một buổi tụ họp.


Tôn Dã Xuyên ban đầu nghĩ rằng mình có thể gặp lại Khâu Dương ở đó, trong lòng hắn có một niềm chờ mong nho nhỏ.


Nhưng khi đến nơi, hắn mới nhận ra Khâu Dương không hề có mặt.


Hắn giả vờ thờ ơ hỏi: “Sao hôm nay Khâu Dương không đến?”


“Cậu ấy bị ốm rồi.” Người bạn hỏi lại, “Cậu không dẫn bạn gái đi cùng à?”


Tôn Dã Xuyên ngờ vực: “Bạn gái nào cơ?”



Người bạn giải thích: “Tôi cứ tưởng cậu đã có bạn gái, nên Khâu Dương mới dọn ra ngoài ở để tiện cho hai người.”


Tôn Dã Xuyên hỏi: “Khâu Dương hiện tại ở đâu?”


Người bạn cảm thấy rất kỳ lạ: “Hai người có chuyện gì thế?"


Mọi người đều biết Tôn Dã Xuyên và Khâu Dương là bạn thân nhất, vậy mà bây giờ Tôn Dã Xuyên lại không biết Khâu Dương ở đâu.


“Không có gì đâu,” Tôn Dã Xuyên nhanh chóng lảng đi, rồi hỏi lại một lần nữa địa chỉ của Khâu Dương.


Biết được địa chỉ cụ thể, kết thúc buổi tụ họp, Tôn Dã Xuyên liền tức tốc đi tìm Khâu Dương.


Nơi Khâu Dương trọ rất khó tìm, Tôn Dã Xuyên phải hỏi thăm lòng vòng, rẽ ngang rẽ dọc mới tìm được nơi Khâu Dương ở.


Lúc này trời đã gần tối.


Nơi ở của Khâu Dương trông không tốt chút nào, vừa cũ kỹ lại vừa tồi tàn.


Hắn gõ cửa, đợi một lát không thấy ai mở, liền gõ thêm lần nữa.


Gõ đến lần thứ ba, cánh cửa mới chậm rãi mở ra.



Hắn thấy Tôn Dã Xuyên thì sững sờ một lúc, rồi mới sực tỉnh để mời hắn vào.


Tôn Dã Xuyên bước vào, lập tức cảm thấy trong phòng vừa tối lại vừa lạnh buốt.


Đã là cuối tháng Tư, nhưng phòng của Khâu Dương vẫn lạnh như giữa mùa đông.


Hắn đảo mắt nhìn quanh. Nơi ở của Khâu Dương rất nhỏ, trông giống như một phòng ký túc xá đơn, chỉ có độc một cái giường, một cái bàn và vài chiếc ghế.


Khâu Dương hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”


Hắn đã nghĩ rằng cả đời này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không ngờ Tôn Dã Xuyên lại chủ động tìm đến.


Tôn Dã Xuyên nói: “Tôi nghe nói cậu bị ốm, nên đến thăm một chút.”


Nghe giọng Khâu Dương thều thào, Tôn Dã Xuyên đoán Khâu Dương đã bị cảm lạnh.


Khâu Dương đáp lại bằng một giọng không cảm xúc: “Có phải bệnh nặng gì đâu, uống t.h.u.ố.c hai ngày là khỏi thôi.”


Tôn Dã Xuyên nhìn ổ chăn của Khâu Dương, chăn vẫn chưa được gấp, rõ ràng là lúc nãy hắn vẫn còn đang ngủ.


Tôn Dã Xuyên nói: “Nơi cậu ở âm u và lạnh lẽo quá, rất dễ sinh bệnh. Hay là... cậu quay về đi.”



Tôn Dã Xuyên không ngờ, Khâu Dương lập tức nổi đóa.


“Tôn Dã Xuyên, cậu có ý gì?”


“Cậu bảo tôi dọn về ở chung với cậu ư? Cậu không biết lòng dạ tôi dành cho cậu thế nào sao? Hôm đó, tôi dứt khoát dọn khỏi nơi ấy, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện quay về nữa! Tôi biết cậu không thể đối diện với tôi, và tôi cũng chẳng hề muốn gặp lại cậu!”


“Cậu đột nhiên đến tìm tôi làm gì, cậu đang thương hại tôi đấy à? Hiện tại tôi sống rất ổn! Tôi không cần sự thương hại đó của cậu! Cậu mau đi đi!”


Khâu Dương tuôn ra một tràng giận dữ bộc phát, trút hết những cảm xúc kìm nén trong lòng.


Trong thâm tâm, hắn hiểu rõ mình không nên trút hết sự ấm ức và bất mãn lên Tôn Dã Xuyên. Dù sao thì đây cũng là điều hắn đáng phải chịu! Tự làm tự chịu! Nhưng Khâu Dương không sao kiểm soát được cảm xúc của mình.


Hắn cứ như một con ch.ó nhỏ làm sai, bị chủ nhà xua đuổi, vừa tủi thân lại vừa nhận phần lỗi về mình. Nhiều năm chung sống như vậy, trong lòng hắn đã sớm xem Tôn Dã Xuyên là nơi để nương tựa.


Trời đất chứng giám, mấy tháng qua hắn đã sống như thế nào.


Từ ngày rời khỏi căn nhà đó, hắn đã vật vờ ở khách sạn vài hôm. Có tâm trí đâu mà tìm thuê nhà, đành đến chỗ môi giới, chưa kịp xem xét kỹ lưỡng đã thuê vội một căn. Dọn vào rồi, hắn mới bàng hoàng nhận ra căn phòng này vừa bé, vừa lạnh lẽo lại ẩm thấp.


Hắn lười chẳng buồn quan tâm, cứ thế sống tạm bợ. Ngoài giờ đi làm, cả ngày hắn đều mơ mơ màng màng, bữa đói bữa no cũng mặc kệ.


Khoảng một tuần trước, hắn đổ bệnh, vừa sốt lại vừa đau đầu, uống t.h.u.ố.c mấy ngày liền, đến hai hôm nay mới khá hơn chút.


Người ta khi ốm đau thường đặc biệt thèm khát sự quan tâm, vỗ về. Tôn Dã Xuyên lại vừa vặn tìm đến, khiến hắn không còn kiềm chế được, trút hết tâm tư cảm xúc ra ngoài.


Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 955
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...