Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 947
Tam quan, hoàn cảnh lớn lên, và học thức của cả hai đều có nhiều điểm tương đồng. Dần dần, họ trở thành những người bạn tri kỷ thân thiết. Những ngày cuối tuần, họ cùng nhau tụ tập với bạn bè, đi leo núi, tham gia hoạt động công ích. Trong những kỳ nghỉ dài, họ còn cùng nhau làm thêm để kiếm tiền, và thậm chí đã thử đi trượt tuyết cùng nhau.
Lúc ấy, trong lòng cả hai, đối phương chỉ là một người bạn tốt, một tri kỷ hiếm có mà thôi.
Thời gian đá bóng cùng nhau càng dài, hai người càng phối hợp ăn ý. Ngày hôm đó, họ liên tiếp ghi được ba bàn thắng vào lưới đối phương, khiến đội bạn không kịp trở tay.
Một cầu thủ da trắng bên đội đối phương tỏ vẻ không hài lòng. Trong một pha tranh cướp bóng với Tôn Dã Xuyên, hắn ta đã cố tình chơi xấu, dùng chân đá thẳng vào cẳng chân của Tôn Dã Xuyên.
Lúc đó, Khâu Dương đang chạy tới để hỗ trợ, nên đã chứng kiến trọn vẹn cảnh này.
Tôn Dã Xuyên ôm chân, đau đớn khuỵu xuống sân cỏ.
Khâu Dương không nói không rằng, lao lên tung ngay một cú đ.ấ.m như trời giáng, khiến răng của gã kia suýt văng ra. Gã da trắng cũng không vừa, vung nắm đ.ấ.m trả đũa. Khâu Dương cùng gã kia lao vào nhau. Tôn Dã Xuyên bất chấp cơn đau ở chân, gắng gượng bò dậy, tham chiến hỗ trợ Khâu Dương. Các đồng đội khác của hai bên cũng xông vào, và thế là một trận ẩu đả hỗn loạn ngay trên sân bóng nổ ra.
Vào cái thời đại ấy, người da vàng ở nước ngoài vẫn phải chịu nhiều sự kỳ thị. Ngay cả trong môi trường đại học, khi người da vàng bị bắt nạt, hầu như không ai dám công khai chống trả. Khâu Dương và Tôn Dã Xuyên đã trở thành người mở đường cho một sự phản kháng mạnh mẽ.
Cả hai bên đều bị thương tích. Khóe miệng Khâu Dương rớm máu, một bên mắt thâm tím đến mức nhìn đường không rõ. Chân phải của Tôn Dã Xuyên thì không thể chạm đất, phải được Khâu Dương dìu đi.
Hai người họ, một người thì bị thương ở mắt, một người bị thương ở chân, giống như một đôi “người mù và người què” nương tựa vào nhau, khập khiễng tiến về phòng y tế của trường.
Vết thương của họ được xem là khá nghiêm trọng. Tôn Dã Xuyên bị rạn xương, còn Khâu Dương bị tổn thương mô mềm bầm tím khắp người. Cả hai phải nằm lại bệnh viện theo dõi hai ngày.
Sau khi xuất viện, Tôn Dã Xuyên vẫn chưa thể đi lại bình thường. Hằng ngày, Khâu Dương đều phải dìu hắn đến phòng học, rồi mới vội vã đi học tiết của mình.
Một hôm, Khâu Dương đang dìu Tôn Dã Xuyên về ký túc xá. Tôn Dã Xuyên đang nhảy lò cò bằng một chân thì bất ngờ mất thăng bằng, toàn bộ cơ thể hắn nghiêng hẳn về phía Khâu Dương.
Khâu Dương đã dùng hết sức mình để đỡ lấy Tôn Dã Xuyên. Thế nhưng, trong khoảnh khắc đó, môi của Tôn Dã Xuyên lại vô tình chạm nhẹ vào vùng sau tai Khâu Dương.
Khâu Dương chỉ cảm thấy một luồng điện lưu lạnh buốt, tê dại chạy từ sau tai lan tỏa khắp cơ thể. Toàn thân hắn mềm nhũn ra, cả hai cùng ngã sóng soài xuống nền đất.
Tôn Dã Xuyên chỉ thấy áy náy, hắn vội chống tay, ngồi hẳn xuống đất: “Thật xin lỗi, cậu có bị thương không?”
Khâu Dương vội vàng bò dậy, đỡ hắn. Tôn Dã Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Sao mặt cậu lại đỏ thế? Tai cậu còn đỏ hơn kìa.”
Khâu Dương cố gắng che giấu sự bối rối, chột dạ của mình bằng vẻ mặt cộc cằn: “Cậu nặng bao nhiêu mà cậu không biết à?”
Tôn Dã Xuyên thành thật xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cậu.”
Tối hôm đó, Khâu Dương nằm trên giường ký túc xá, trong đầu hắn luôn không thể kiểm soát mà nhớ lại khoảnh khắc ấy. Cái chạm môi thoáng qua, sự mềm nhũn của cơ thể, và nhịp tim đánh thình thịch đến mức muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Khi Khâu Dương nhận ra rằng, hắn đã rung động trước Tôn Dã Xuyên, hắn hoảng loạn tột độ.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Hắn phải kết hôn, phải sinh con! Cả nhà họ Khâu còn trông chờ vào hắn để nối dõi tông đường!
Ngày hôm sau, với một tâm trạng mâu thuẫn, phức tạp, Khâu Dương vẫn đi đưa Tôn Dã Xuyên đến lớp. Thật may, Tôn Dã Xuyên đã mua được một đôi nạng gỗ.
“Chân tôi còn lâu mới khỏi được, ngày nào cũng nhờ cậu dìu thì phiền cậu lắm. Tôi chống nạng cho tiện.” Tôn Dã Xuyên giải thích.
Khâu Dương cảm thấy như vừa được trút bỏ gánh nặng. “Cũng phải. Vậy cậu tự mình cẩn thận một chút.”
Từ đó về sau, Khâu Dương bắt đầu cố tình né tránh Tôn Dã Xuyên. Hơn một tháng trời, hai người không gặp nhau.
Lần tái ngộ vô tình tiếp theo, Tôn Dã Xuyên đang đi bên cạnh một cô gái...
Tôn Dã Xuyên bước đi tập tễnh, một cánh tay chống nạng, cánh tay còn lại được một cô gái đỡ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện gì đó, cô gái cười rất vui vẻ, ánh mắt nhìn Tôn Dã Xuyên tràn ngập vẻ dịu dàng và mến mộ.
Khâu Dương thoáng thấy lòng mình dâng lên vài giây chua xót, nhưng ngay lập tức hắn tự nhủ hắn không nên có thứ cảm giác này. Vài giây vụt qua, Khâu Dương đã kịp thời giấu đi sự bối rối.
Tôn Dã Xuyên cũng thấy hắn, chủ động cất tiếng chào: “Khâu Dương!”
Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                    Đánh giá:
                    
                         Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 947
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
                        Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 947
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
            