Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 857
Sáng hôm sau.
Mạnh Nhất Minh sau khi giao ca liền trở về nhà. Suốt hai ngày hai đêm liên tục không chợp mắt, hắn mệt mỏi vô cùng. Hắn rửa mặt qua loa một chút, rồi ngã xuống giường. Chưa đầy hai giây, hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, hắn trở về căn nhà thuở nhỏ.
Một căn hộ tập thể chỉ khoảng bảy, tám chục mét vuông, có một phòng khách, ba phòng ngủ, một gian bếp nhỏ. Mọi ngóc ngách đều có vẻ chật hẹp, ánh sáng cũng không được tốt.
Nhưng đó đã là loại nhà tốt nhất thời bấy giờ, vì ba hắn là lãnh đạo, nên được phân cho căn nhà ưu tiên.
Cha mẹ ở một phòng, hắn và anh trai một phòng, chị gái cùng bà nội một phòng. Bà nội bị liệt hai chân, lại mắc chứng lú lẫn tuổi già, quanh năm nằm trên giường. Cha mẹ đành phải thuê một cô bảo mẫu đến để chăm sóc bà, đồng thời cô ấy cũng kiêm luôn việc dọn dẹp, nấu nướng trong nhà.
Hắn là út trong nhà, tính tình nghịch ngợm. Cha mẹ lại bận rộn công tác, không có thời gian quản lý anh.
Khi ấy, hắn đã học cấp hai.
Mỗi sáng, hắn đeo cặp sách đi học, nhưng đa số thời gian hắn chẳng đến trường mà lại lang thang đi chơi khắp nơi, chỉ chiều đến mới đúng giờ về nhà. Giáo viên cũng đã nhiều lần báo cáo chuyện trốn học này với cha mẹ hắn.
Mỗi lần bị thầy cô mách tội, hắn lại chịu một trận đòn roi đau điếng. Sau khi bị đánh, hắn ngoan ngoãn được vài ngày, nhiều nhất là một tuần, rồi lại ngựa quen đường cũ, tiếp tục trốn học. Số lần nhiều quá, giáo viên cũng dần mặc kệ, không buồn nói nữa.
Hôm nay, hắn về nhà sớm hơn thường lệ một chút.
Bảo mẫu đang nấu bữa tối trong bếp. Nghe tiếng động, cô ta vội vàng bước ra, nét mặt có chút căng thẳng: “Tiểu Minh, sao hôm nay cháu về sớm thế?”
Thấy vẻ lúng túng của cô ta, Mạnh Nhất Minh cảnh giác hỏi: “Cô làm gì trong nhà tôi vậy?”
“Không... không có gì,” bảo mẫu lo lắng xoa xoa hai bàn tay. “Bữa tối sắp xong rồi, con chờ một lát.”
Mạnh Nhất Minh không tin, hắn xông thẳng vào bếp. Lập tức, hắn thấy một cô bé mặc quần áo rách rưới, tóc tai xơ xác đang co ro trong một góc bếp.
Trong tay cô bé ôm một cái chén, đôi mắt to tròn hoảng sợ nhìn hắn, trong chén còn nửa chén cơm chưa ăn hết.
Mạnh Nhất Minh lập tức hiểu ra, hắn lạnh giọng: “Cô lợi dụng nhà tôi không có ai, lén lút cho cơm ăn mày à!”
Mạnh Nhất Minh biết, nếu chuyện này lọt đến tai bố mẹ hắn, công việc bảo mẫu này của cô ta chắc chắn sẽ mất.
Mạnh Nhất Minh đưa ngón tay chỉ thẳng vào cô bé: “Cô cút ra ngoài cho tôi!”
Cô bé chỉ biết thu mình lại một góc, chẳng dám cử động dù chỉ là một chút, trông tội nghiệp hệt như một con chim cút non bị dọa sợ đến mức run rẩy.
Bảo mẫu vội vã đi tới trước mặt cô bé, giật lấy cái bát trong tay nó, rồi kéo mạnh cô bé đứng dậy.
“Mẹ…” Cô bé cũng nhận ra đã xảy ra chuyện, thút thít gọi một tiếng đầy sợ hãi.
Lúc này, Mạnh Nhất Minh mới để ý kỹ. Cô bé đi chân đất, quần cộc ngắn cũn không che nổi mắt cá chân, đầu gối còn rách toạc một lỗ.
Bảo mẫu khóc lóc cầu xin Mạnh Nhất Minh đừng nói với gia đình hắn. Thấy mẹ khóc, cô bé cũng oà theo, tiếng khóc nấc nghẹn.
“Anh… anh đừng đ.á.n.h em…”
Mạnh Nhất Minh: “…”
“Nín ngay! Cả hai người!” Mạnh Nhất Minh bực bội gắt lên một tiếng lớn.
Hai mẹ con lập tức im bặt. Bảo mẫu vội vàng lau nước mắt, giọng khẩn cầu: “Tiểu Minh, xin cháu đấy, đừng nói cho bố mẹ cháu. Cô chỉ cho nó ăn một bát con thôi, về sau cô không bao giờ dám mang nó tới nữa…”
“Cô van cháu…”
Mạnh Nhất Minh nhìn cô bé. Gầy đến mức da bọc xương, mái tóc vừa vàng vừa xơ xác, nhưng đôi mắt to lại nổi bật một cách bất thường, hệt như một con khỉ gầy guộc.
Cô bé dùng ánh mắt hoảng sợ và rụt rè lén nhìn hắn. Mạnh Nhất Minh chợt thấy hai người họ thật đáng thương.
Hắn đành dịu giọng, tỏ vẻ đồng tình: “Thôi được rồi. Tôi sẽ không nói với bố mẹ tôi đâu.”
Bảo mẫu mừng quýnh, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn cháu! Cô hứa không bao giờ mang nó tới nữa, cháu cứ yên tâm!”
Nói rồi, cô ta kéo tay cô bé, lôi tuột cô bé ra ngoài.
Mạnh Nhất Minh nhìn cái bát, còn lại nửa bát cơm thừa.
“Cô… cô bảo nó ăn hết chỗ cơm này đã!” Hắn mất kiên nhẫn quát.
“À… à… vâng vâng…” Bảo mẫu vội vàng đáp lời, nhét cái bát vào tay cô bé: “Mau ăn đi!”
Cô bé dùng tay bốc cơm nhét vội vào miệng. Cái tướng ăn ngấu nghiến, cuống quýt hệt như đã bị bỏ đói mấy ngày liền.
Cơm nhà hắn không phải cơm trắng tinh mà có độn thêm hạt cao lương (bắp/khoai) vào. Trong bát của cô bé đến miếng dưa muối cũng không có, vậy mà nó vẫn ăn ngon lành. Thậm chí, một hạt cơm rơi xuống đất, nó cũng nhặt lên cho vào miệng.
Chỉ lát sau, cô bé đã ăn hết nửa bát cơm còn lại. Rõ ràng là chưa no, nhưng nó chỉ dám chớp chớp đôi mắt thèm thuồng mà không dám nói gì.
Bảo mẫu lôi tay nó ra đến cửa: “Mau về nhà đi!”
Mạnh Nhất Minh ngây người: “Cô… cô để nó về nhà một mình ư?”
Hắn ước chừng cô bé chỉ khoảng bốn, năm tuổi. Nhà bảo mẫu ở nông thôn, còn nhà hắn ở trong khu tập thể thành phố, đường đi rất xa. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa, cô bé còn không mang giày, làm sao mà đi về được?
Bảo mẫu thản nhiên: “Nó tự biết đường về nhà mà.”
Mạnh Nhất Minh vẫn giữ lời hứa, không kể chuyện này với bố mẹ hắn.
Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                    Đánh giá:
                    
                         Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 857
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
                        Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 857
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
            