Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 828


Cơn mưa tháng Tám nói đến là đến, hai phút trước trời còn nắng chang chang, bỗng chốc mưa đã như trút nước.


Lâm Dã đang cầm một cái bánh bao chay gặm dở, đột nhiên bị mưa xối ướt hết cả người. Ướt người đã đành, cái bánh bao chay của cô cũng ướt sũng, mà cô còn chưa ăn no.


Quan trọng hơn, mưa lớn thế này, những lỗ khoan thăm dò họ vừa đào chắc chắn sẽ bị bùn đất lấp đầy, lại phải khoan lại từ đầu, ảnh hưởng đến tiến độ công việc của cô. Cô tức giận vô cùng!


Mọi người đều che đầu chạy tán loạn tìm chỗ trú mưa, chỉ mình Lâm Dã vẫn ngồi tại chỗ, vừa giận dỗi vừa nhìn cái bánh bao chay.


Mạnh Nhất Minh một tay vơ lấy chiếc hòm khám bệnh gấp gọn đeo lên vai, tay kia nắm lấy Lâm Dã đang còn giận dỗi, kéo cô chạy về phía chiếc xe.


Hai người trốn vào trong xe tránh mưa.


Tóc Lâm Dã ướt phân nửa, trong tay vẫn còn nắm chặt nửa cái bánh bao chay kia.


Mạnh Nhất Minh liếc nhìn cô: “Cô định dùng cái bánh bao này để vá trời à?”



Lâm Dã căm phẫn c.ắ.n một miếng bánh bao, “Trận mưa này thật là chẳng đúng lúc gì cả!”


Cái bánh bao gần như đã bị ngâm nước, ăn vào miệng chỉ thấy bở và nát.


Mạnh Nhất Minh cầm lấy cái bánh bao trong tay cô: “Nát bét rồi, đừng ăn nữa.”


Mưa rất lớn, lộp bộp nện vào xe, cửa kính xe toàn nước, không nhìn rõ bên ngoài.


Lâm Dã nhìn ra cửa sổ, thở dài thườn thượt.


Mạnh Nhất Minh an ủi cô: “Chuyện thời tiết, đâu phải cô có thể kiểm soát được.”


Lâm Dã rầu rĩ nói: “Vì trận mưa này, công việc hôm nay lại đổ sông đổ bể.”


Mạnh Nhất Minh nói: “Chuyện một hai ngày thôi, không ảnh hưởng đến đại cục.”


“Không phải đang vội vã về nước sao?!”



Lâm Dã ngạc nhiên: “Không phải anh mới là người vội về à? Anh bảo tôi phải nhanh chóng tìm được dầu mỏ?”


Mạnh Nhất Minh: “... Không phải, cô chỉ nhớ được một câu thôi sao? Sau đó tôi lại nói đừng vội, tôi còn muốn ở lại đây ăn bắp rang bơ nữa, cô không nhớ sao?”


Lâm Dã nói một cách hợp tình hợp lý: “Anh là người nói năng năm ngày ba kiểu, ai mà biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả?”


Mọi người ở nơi này, phần lớn đều muốn mau chóng về nước để đoàn tụ với gia đình, Lâm Dã nghĩ Mạnh Nhất Minh chắc chắn cũng vậy.


Mạnh Nhất Minh giải thích: “Tôi muốn về là vì điều kiện ở đây quá khổ cực, cô là con gái mà công việc lại vừa khổ vừa mệt, ăn ở đều không tốt. Nhưng chuyện tìm dầu mỏ không phải cứ vội là được. Cô đừng tự tạo áp lực cho mình, hơn nữa, các cô làm việc ngoài trời, hơi sơ suất là có thể xảy ra tai nạn. Tôi hy vọng cô đừng vội, không cần có áp lực, mọi người đều phải bình an vô sự.”


“Còn điều quan trọng hơn, cô không cần nóng lòng chứng minh bản thân với ai cả. Đường đời còn dài lắm, cho dù lần này thất bại, lần sau cũng thất bại thì đã sao? Người ta luôn trưởng thành từng bước, từ từ tích lũy và học hỏi, mới có thể trở thành người mà mình mong muốn.”


Mũi Lâm Dã đột nhiên thấy cay cay.


Bác sĩ Mạnh rõ ràng biết được ý nghĩ chôn sâu trong lòng cô. Cô thực sự muốn chứng minh bản thân, cô muốn trở thành người khiến Tống Hoài Khiêm tự hào.


Và, bác sĩ Mạnh đã suy nghĩ cho cô rất chu toàn, nhưng sao hắn không nghĩ cho chính mình? Một bác sĩ ngoại khoa ưu tú như hắn, không nên lãng phí thời gian ở cái nơi này.



Lâm Dã rất kiên quyết nói: “Anh tin tôi, tôi nhất định sẽ rất nhanh tìm được dầu mỏ!”


Mạnh Nhất Minh: “... Thật sự không cần vội mà...”


Hiệu suất làm việc của Lâm Dã quả thực còn cao hơn cả sự tưởng tượng của Mạnh Nhất Minh.


Chưa đầy một tháng, đội thăm dò đã tìm thấy dầu mỏ.


Chiều hôm ấy, Mạnh Nhất Minh đã chứng kiến giây phút đội thăm dò vỡ òa trong niềm vui.


Cả một đám đàn ông lính tráng to khỏe hò reo, tung người phụ nữ duy nhất trong đội lên cao, lần này đến lần khác.


Bọn họ cứ thế mà tung một đồng chí nữ lên cao, có ổn không đây?


Mạnh Nhất Minh lắc đầu cười thầm. Nhưng rồi hắn nghĩ lại, những người lính, công nhân viên chức tạp vụ này dường như không hề xem Lâm Dã là một cô gái mỏng manh, mà ngay cả bản thân cô cũng chẳng tự coi mình là phái yếu.


Cô cười lớn tiếng đến mức khản cả giọng, hai chân còn đạp duỗi hết sức vui vẻ khi được tung lên trời cao.



Tin vui tìm thấy dầu mỏ lan truyền nhanh chóng đến tai mỗi người.


Bác đầu bếp ở bếp ăn tập thể vung chiếc muôi lớn lên, giọng hào hứng: “Để ăn mừng chiến thắng, tối nay tôi sẽ thêm một món ăn đặc biệt cho các đồng chí!”


Cả đội ai nấy đều sáng mắt lên, đồng thanh hỏi: “Món gì thế ạ?”


“Ngô xào khoai tây!”


Cả đám đồng chí lính tráng đồng loạt bĩu môi, thở dài. Chẳng ai buồn quay đầu lại, họ bước thẳng ra ngoài.


Lâm Dã vui sướng đến mức quên cả đói. Việc đầu tiên cô làm khi trở về khu lán là ngồi vào bàn viết thư. Cô muốn báo ngay tin tốt này cho cha mẹ mình.


Đến tận bữa cơm tối, cô vẫn vùi mình trong ký túc xá, không chịu ra ngoài.


Mạnh Nhất Minh gõ cửa phòng cô: “Lâm Dã, đến giờ ăn cơm rồi.”


Lâm Dã không hề cảm thấy đói, cô quay đầu lại nói vọng ra với Mạnh Nhất Minhc đang đứng ở cửa: “Tôi không đói đâu, tối nay không ăn.”


Mạnh Nhất Minh lại nói: “Nghe nói bác đầu bếp có thêm món đặc biệt, mọi người đều như sắp đ.á.n.h nhau mà xông vào bếp ăn rồi đấy.”


Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 828
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...