Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 815


Khóe miệng Vu Hướng Niệm giật giật.


Tốt lắm! Anh chàng Khâu Dương này đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi! Chỉ chờ cô tự nguyện sập bẫy.


Vu Hướng Niệm vỗ đùi: “Anh đây là muốn em trở thành tội nhân của Khâu gia đúng không ?!”


“Em nghĩ lại năm đó xem,” Khâu Dương nhấn mạnh “Anh cũng đã liều mình chịu cảnh trở thành tội nhân của Vu gia mà giúp em đấy thôi.”


Gần đến giờ cơm tối, Khâu Đại Huy với khuôn mặt lạnh lùng quay về. Vừa thấy Vu Hướng Niệm, ông liền mạnh mẽ giãn nét mặt ra, cười nói: “Niệm Niệm tới rồi.”


Vu Hướng Niệm đứng dậy, cười: “Chú Khâu, cháu nhớ hương vị cơm dì Phương nấu quá nên mò đến đấy ạ.”


“Ừ, ở lại ăn cơm đi.” Khâu Đại Huy nói.


Dương Phương nấu cơm xong, bốn người ngồi vào bàn ăn. Khâu Dương liên tục ra hiệu bằng mắt cho Vu Hướng Niệm.



Vu Hướng Niệm nếm thử, liên tục gật đầu, "Đúng là mùi vị này rồi! Dì, tài nấu nướng của dì vẫn y như ngày xưa!"


Dương Phương gắp thêm mấy đũa thức ăn vào bát cô, "Ăn nhiều chút con. Con bé này nói chuyện thật ngọt, ước gì dì cũng có một đứa con gái như con vậy." Nói rồi, bà lại bất mãn lườm Khâu Dương một cái.


Vu Hướng Niệm giả vờ không thấy, "Dì ơi, Khâu Dương cũng tốt lắm mà. Từ bé đã ngoan ngoãn, lớn lên lại có tiền đồ, phẩm hạnh đoan chính, sống rất tử tế, chỗ nào cũng ổn hết."


Khâu Đại Huy hừ lạnh một tiếng, "Cái hắn tốt là quá mức tử tế đó! Cả một đống tuổi rồi mà đến đối tượng cũng chưa từng tìm hiểu!"


"Chú ơi, chuyện này gấp gáp không được đâu ạ," Vu Hướng Niệm ôn tồn nói, "Tìm đối tượng cũng phải nhờ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa nữa."


Khâu Đại Huy bĩu môi, "Đâu phải đ.á.n.h trận mà cần 'thiên thời, địa lợi, nhân hòa'!"


Vu Hướng Niệm giải thích, "Chú cứ xem như chuyện của Vu Hướng Dương nhà cháu đi. Ba mẹ cháu sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt không ít, vậy mà anh ấy cứ chê người này, chê người kia. Cuối cùng, lại tình cờ gặp Ôn Thu Ninh, hai người nói chuyện đối tượng được một thời gian ngắn đã thành đôi rồi."


Chuyện Vu Hướng Dương đi xem mắt nhiều lần thì Khâu Đại Huy và Dương Phương đều biết.


Dương Phương nhíu mày, "Dì nhớ mẹ con có kể, Hướng Dương và Ôn Thu Ninh hình như đã từng tìm hiểu nhau hồi đi học, sau đó mới chia tay mà?"



"Dạ, cũng có chuyện đó ạ." Vu Hướng Niệm đầu óc quay cuồng, nghĩ cách làm sao để lấp l.i.ế.m câu chuyện cho trọn vẹn, "Tình cảm của hai người họ hơi bất ngờ. Họ quen nhau ngay từ khi Ôn Thu Ninh mới vào đại học, nhưng chẳng ai ưa ai. Sau này, mãi đến gần lúc Ôn Thu Ninh tốt nghiệp, hai người mới đột nhiên thấy hợp ý, rồi chính thức tìm hiểu được hơn nửa năm. Sau đó nhà Ôn Thu Ninh xảy ra chuyện nên hai người quyết định chia tay, xa nhau ròng rã gần bốn năm trời."


"Ai cũng nghĩ họ chẳng còn khả năng nữa, ngờ đâu nửa năm trước, hai người gặp lại một lần, đột nhiên lại quyết định làm đám cưới. Thế nên, chuyện tìm đối tượng nhiều khi cứ cuống lên cũng chẳng được. Đúng người nhưng cũng phải đúng thời điểm mọi chuyện mới thành được ạ."


Khâu Dương rất biết cách phối hợp, tiếp lời ngay, "Nói vậy, cá mè hoa với Ôn Thu Ninh là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."


Vu Hướng Niệm cũng rất ăn ý gật đầu, "Đúng vậy, chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó!"


Mày Dương Phương lại càng nhíu chặt hơn.


Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh từ lúc quen biết đến khi cưới nhau mất tới tám năm. Tính theo cách này, chẳng lẽ Khâu Dương phải ngoài bốn mươi tuổi mới lấy vợ ư?!


Không được, không được! Lúc đó Khâu Dương quá tuổi sinh con mất rồi!


Khâu Dương đoán được ý nghĩ của Dương Phương, hắn nhanh nhảu nói: "Không phải ai cũng phải mất tám năm đâu ạ. Nhanh thì một, hai năm, chậm thì ba, bốn năm. Chỉ có cá mè hoa đầu to mà não như quả nho thì mới cần đến tám năm thôi."


Vu Hướng Niệm lạicố ý hỏi, "Vậy anh đầu nhỏ mà dung lượng não lớn, anh cần bao nhiêu năm?"



Khâu Đại Huy và Dương Phương đâu phải không hiểu hai đứa nhỏ này đang ngầm khuyên họ đừng nóng vội. Nhưng làm sao họ có thể không vội cho được?!


Tuy nhiên, họ cũng hiểu rõ, dù có cuống lên cũng chẳng giải quyết được gì, phải để Khâu Dương tự nguyện và thông suốt mới được.


Vu Hướng Niệm lại khéo léo chuyển đề tài đúng lúc, "Chú ơi, dì ơi, hai người lên Bắc Kinh lâu như vậy rồi, đã đi dạo Tử Cấm Thành, Vạn Lý Trường Thành hay những danh thắng khác chưa ạ?"


Khâu Đại Huy đáp, "Chưa đi đâu cả."


Lúc Khâu Dương đi làm, họ phải lo xem phòng, mua nhà. Lúc Khâu Dương tan ca, họ lại bận rộn đưa hắn đi xem mắt. Lấy đâu ra thời gian đi chơi?


Quán cơm thì họ đi không ít, ăn đến nỗi ngấy cả đồ ăn ngoài, nhưng những danh thắng thì chưa đi được nơi nào.


Vu Hướng Niệm cố ý trách Khâu Dương, "Chú dì lặn lội đường xa tới một chuyến, anh không đưa họ đi thăm thú những nơi này sao?"


Khâu Dương trả lời, "Bố mẹ anh bận rộn tìm đối tượng cho anh rồi, lấy đâu ra thời gian mà đi dạo."


Vu Hướng Niệm quay sang nói với Dương Phương: "Dì ơi, chuyện riêng tư của Khâu Dương, hai người cũng xem như đã dốc hết lòng rồi. Có lẽ duyên phận của anh ấy chưa tới thôi. Hai người đừng dồn hết tâm tư vào anh ấy nữa, hai người cũng cần có cuộc sống riêng của mình chứ."


"Hai người vất vả cả nửa đời người rồi, giờ về hưu cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút, làm những việc mình thích, đi tụ họp, trò chuyện với bạn bè này nọ."



Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 815
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...