Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 800
Buổi chiều, mọi người trở về khu vực đóng quân.
Vừa xuống xe, Lâm Dã vội vã đi thẳng về phía khu ký túc xá của nữ. Còn Mạnh Nhất Minh cõng theo chiếc hòm cứu thương cấp tốc về trạm y tế.
Vương Vệ Quốc đã tính toán thời gian, đứng chờ sẵn ở cổng. Mạnh Nhất Minh còn cách trạm xá hơn mười mét đã bị Vương Vệ Quốc kề vai bá cổ kéo xềnh xệch sang một bên.
Vương Vệ Quốc tò mò và kích động hỏi dồn dập: “Rốt cuộc anh và đồng chí Lâm Dã là thế nào hả?”
Mạnh Nhất Minh thản nhiên hỏi lại: “Rõ ràng đến mức này rồi, anh còn chưa nhìn ra à?”
Vương Vệ Quốc phấn khích: “Hai người đến với nhau thật rồi sao?! Bắt đầu từ lúc nào vậy?”
Mạnh Nhất Minh nét mặt bình tĩnh lạ thường: “Mới hôm qua thôi.”
“Ôi chao, cái thằng này! Bảo sao sáng sớm đã tìm tôi trực thay, hóa ra là đi canh giữ cô vợ nhỏ của mình!” Vương Vệ Quốc vỗ vai Mạnh Nhất Minh bôm bốp.
Mạnh Nhất Minh vừa kéo hòm thuốc, vừa nói: “Ngày mai tôi cũng phải chạy ngoại cần, anh ở trạm xá trông nom cẩn thận đấy.”
Vương Vệ Quốc ước gì có người chạy ngoại cần thay mình: “Được, được, sau này ngoại cần của tôi cứ để anh chạy hết.”
Dừng một chút, Vương Vệ Quốc lại hỏi: “Thế còn Trương Uyển Oánh thì sao?”
Mạnh Nhất Minh khó hiểu nhìn hắn: “Liên quan gì đến tôi?”
Vương Vệ Quốc ngớ người: “... Không phải! Ai cũng biết cô ta thích anh, giờ anh lại cặp với đồng chí Lâm Dã!”
Mạnh Nhất Minh nói: “Cô ấy thích ta, thì tôi không được phép yêu người khác à?”
Vương Vệ Quốc cảm thấy Mạnh Nhất Minh nói đúng, nhưng vẫn thấy hơi sai sai: “Anh làm thế, Trương Uyển Oánh sẽ khó xử lắm. Hơn nữa, sau này hai người làm việc cùng nhau, tôi nhìn còn thấy ngại thay cho hai người!”
Mạnh Nhất Minh chép miệng, thâm trầm nói: “Cho nên, sau này chuyện chạy ngoại cần tôi sẽ một mình gánh vác, để tránh việc gặp mặt nhau khó xử và ngại ngùng.”
Vương Vệ Quốc: “...” Thì ra là là chờ sẵn ở chỗ này!
Lâm Dã, người mà mọi khi luôn xông lên đầu trong mọi bữa ăn, hôm nay lại rề rà chậm chạp đến trễ.
Lúc ăn cơm là lúc mọi người đông nhất, cô biết chủ đề nóng hổi đêm nay chắc chắn là chuyện của cô và Mạnh Nhất Minh. Cô muốn đợi mọi người vãn bớt rồi mới dám đi ăn.
Cô đến muộn hơn nửa tiếng so với thường ngày, quả nhiên nhà ăn đã vắng hẳn.
Nhưng vừa bước chân vào, cô đã nghe thấy giọng Mạnh Nhất Minh vang lên: “Tiểu Dã, bên này! Anh đã giúp em xới cơm sẵn rồi!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào Lâm Dã. Cô có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Cô cố gắng nhịn xuống, gượng gạo nặn ra một nụ cười, bước về phía Mạnh Nhất Minh.
Mạnh Nhất Minh và Vương Vệ Quốc đang ngồi ăn cùng nhau. Lâm Dã vừa đến gần, Mạnh Nhất Minh đã nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều: “Em biết anh sẽ xới cơm giúp em, nên cố ý đến trễ đúng không? Mau ngồi xuống ăn đi, sắp nguội hết cả rồi.”
Lâm Dã: “...”
Cô mà biết hắn sẽ xới cơm giúp cô thế này, cô thà xông vào đầu tiên như mọi khi, tự mình xới !
Vương Vệ Quốc ăn "dưa" rất vui vẻ, nhưng miệng vẫn nói: “Hai người có thể đừng ngọt ngào đến mức nổi da gà như thế không?”
Mạnh Nhất Minh hỏi hắn: “Anh còn chưa ăn xong sao?”
Vương Vệ Quốc lùa hai lùa, nuốt hết cơm trong bát, lập tức đứng dậy nhường không gian riêng cho hai người.
Lâm Dã ngồi đối diện Mạnh Nhất Minh, phát hiện phần thịt trong bát cơm của mình lại nhiều hơn mọi ngày.
Cô hiểu chuyện gì, nhưng lười nói thêm một lời nào nữa, chỉ muốn ăn nhanh cho xong để còn về ký túc xá.
Cô cắm cúi và hùng hục lùa cơm. Mạnh Nhất Minh nhìn thấy, liền nói: “Nhìn em đói đến mức này, bát cơm này sợ là không đủ, anh đi xới thêm cho em bát nữa nhé.”
“Không cần!” Lâm Dã lúc này mới ngẩng đầu lên, miệng nhét đầy cơm đến phồng cả má.
“Đủ rồi!”
“Vậy em ăn chậm lại một chút, kẻo nghẹn. Anh lại phải đi tìm nước, rồi vỗ lưng cho em đấy.”
Hình ảnh buổi trưa hôm nay lại hiện lên trong đầu Lâm Dã. Cô không muốn nếm trải cảm giác đó một lần nữa, nên tốc độ ăn cơm chậm lại hẳn.
Mạnh Nhất Minh đã ăn xong, ngồi đó ung dung nhìn cô ăn.
Lâm Dã nói: “Anh ăn xong rồi thì đi trước đi.”
Mau mau đi đi! Cả nhà ăn đang nhìn chằm chằm hai người họ kìa.
Lâm Dã chỉ quen được giáo viên và bạn học nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đ.á.n.h giá cao vì tài năng. Cái kiểu ánh mắt xem kịch vui này, làm cô thấy vô cùng khó xử.
Mạnh Nhất Minh hạ giọng: “Sao anh có thể đi trước được. Mọi người đều đang nhìn kia mà.”
Lâm Dã: “...” Cô chỉ còn biết cúi đầu vùi mặt vào bát cơm.
Cuối cùng, bát cơm cũng hết. Cô vừa định đứng dậy, bát đĩa trên bàn đã bị Mạnh Nhất Minh thu dọn đi rồi.
“Anh đi rửa bát đây.” Mạnh Nhất Minh cười, nhìn cô đầy ẩn ý: “Em chờ anh nhé.”
Lâm Dã thật sự không muốn chờ: “Tôi ... em đi trước đây, anh ở lại rửa đi.”
Mạnh Nhất Minh nhướng mày: “Được thôi, lát nữa anh sẽ đến ký túc xá tìm em.”
“Anh còn có việc gì nữa?!”
Lâm Dã lại một lần nữa cảm nhận được sự nhiều chuyện của đàn ông. Trừ ba và anh trai cô ra, tất cả đàn ông đều rất nhiều chuyện, lại còn rất hóng hớt nữa.
“Đương nhiên là có việc,” Mạnh Nhất Minh đáp.
Lâm Dã mất kiên nhẫn: “Vậy anh mau nói luôn đi.”
Mạnh Nhất Minh: “Để anh rửa chén xong đã.”
Mạnh Nhất Minh đi rửa chén, Lâm Dã liền đứng chờ ở một góc khuất gần đó. Cô không muốn Mạnh Nhất Minh đi đến tận ký túc xá của mình.
“Chà... hôm nay đổi thành Bác sĩ Mạnh rửa chén à?” Có người đi qua trêu chọc: “Bác sĩ Mạnh thể hiện tốt quá nhỉ!”
Mạnh Nhất Minh đáp lại không hề khách sáo: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                    Đánh giá:
                    
                         Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 800
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
                        Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 800
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
            