Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 786
Nước sinh hoạt của đội thăm dò đều là nước ngầm được lấy từ giếng do đội tự khoan và lắp đặt máy bơm nước bằng tay. Tay đòn của máy bơm dài ngoằng. Cứ nhấn, nhấc, rồi lại lặp đi lặp lại thao tác đó, nước mới bắt đầu phun ra.
Thông thường, mọi người dùng nước bơm lên trực tiếp để giặt giũ, rửa rau. Riêng nước uống thì phải bơm ra, hứng vào chum vại, để lắng đọng tạp chất vài giờ rồi mới đun sôi.
Đương nhiên, để thuận tiện cho việc tắm rửa, đội thăm dò cũng dựng tạm hai căn phòng quây kín, gọi là phòng tắm. Chỉ có điều, nói là phòng tắm, chứ bên trong trống trơn, chẳng có gì ngoài bốn bức tường tạm bợ. Mọi người phải tự đun nước hoặc may mắn hơn thì xin được nước ấm dư từ nhà bếp. Nhưng thường thì ai nấy đều quen xách xô nước lạnh vào tắm cho mát.
Mấy đồng chí đồng nghiệp đang chờ múc nước, thấy Lâm Dã giặt đồ của đàn ông thì tò mò hỏi ngay: “Đồng chí Lâm Dã, cô giặt quần áo cho ai thế?”
“Mạnh Nhất Minh – bác sĩ của đội mình ấy.”
Ánh mắt bát quái của các đồng chí bắt đầu sáng rực: “Hai đồng chí… thế này là sao đây?”
Cô cười, thẳng thắn đáp: “Anh ấy giúp tôi một việc, tôi đáp lại bằng cách giặt quần áo cho anh ấy.”
"Bát quái chi hồn" đã bùng lên thì khó mà dập tắt, mọi người đâu chịu dừng lại ở đó. “Cô và Đồng chí Mạnh quen thân lắm sao? Hai người hẹn nhau đến đây công tác à?”
“Cũng coi là thân đi. Chúng tôi quen nhau cũng nhiều năm rồi,” Lâm Dã vừa vò quần áo vừa nói, “Chỉ là việc cùng đến đây công tác thì hoàn toàn là trùng hợp.”
“Thật hả? Thế hai người quen nhau như thế nào? Kể đi, kể đi!”
“Tò mò đến thế cơ à?” Mạnh Nhất Minh chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, đứng cách Lâm Dã vài mét. Hắn mỉm cười, "nhẹ nhàng" nói. “Để tôi kể cho các đồng chí nghe nhé?”
Mọi người: “Kể mau! Kể mau!”
Sau mấy ngày làm việc chung, ai cũng nhận thấy cả Lâm Dã và Mạnh Nhất Minh đều rất dễ gần, nên mọi người cũng chẳng kiêng dè gì việc nghe chuyện riêng tư.
Mạnh Nhất Minh ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Đó là một buổi sáng mười năm về trước…”
Mắt mọi người đã bốc lên một "ngọn lửa nhỏ"
Mạnh Nhất Minh tiếp tục : “Cái buổi sáng định mệnh ấy, tôi đã trèo lên một cành cây liễu cao để ngắm cảnh, không may, tôi thấy cách đó không xa trên đường có ba bà lão đang… bắt nạt năm thanh niên trai tráng. Năm thanh niên đó sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất khóc lóc t.h.ả.m thiết, nhưng ba bà lão vẫn không chịu buông tha.”
Hắn dừng lại, mọi người nín thở.
“Lúc này,” giọng hắn nhấn mạnh, “đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn đầy nghĩa khí, một nữ tráng sĩ thấy chuyện bất bình liền xông ra. Nhưng một mình cô ấy làm sao địch lại được ba bà lão! Vị nữ tráng sĩ đó thấy cây liễu ven đường, liền dùng đôi tay của mình ôm chặt lấy thân cây, giậm chân một cái, dùng hết sức bình sinh nhổ phăng cả cây liễu lên!”
Mọi người nghe đến đây thì há hốc miệng.
“Và tôi, người đang ở trên cây, vô tình ngã nhào vào lòng vị nữ tráng sĩ đó… Tay tôi lúc đó còn đang nâng niu ba quả trứng chim chưa kịp nở…”
“Thiết!”
“Phi!”
"Anh tránh ra một bên đi !"
Sao không ngã c.h.ế.t đi !
Mạnh Nhất Minh nhìn đồng nghiệp hậm hực bỏ đi, lúc này mới đắc ý bước đến bên lâm Dã.
“Câu chuyện của tôi thế nào?” Mạnh Nhất Minh hỏi, nhướng mày. “Nữ tráng sĩ của tôi?”
Lâm Dã vắt áo, lắc đầu trêu chọc: “Anh mà dựng cái bục gỗ lên, chắc chắn có thể đi kể chuyện kiếm cơm được đấy.”
Thấy cô đã giặt xong, hắn liền giành lấy việc bơm nước: “Cô cứ lo giũ sạch là được, việc bơm nước cứ để tôi.”
Tiếng cót két của máy bơm nước bằng tay vang lên đều đặn, dòng nước ngầm lạnh mát phun thẳng vào chậu quần áo.
Mạnh Nhất Minhkhẽ dặn: “Cô đừng kể cho những người này nghe chuyện thật của chúng ta. Không chừng nó sẽ bị thêu dệt thành cái gì đó khó nghe lắm đấy.”
Lâm Dã hơi giật mình, vờ lên giọng: “Tôi với anh có chuyện gì đâu mà sợ bị đồn!”
Lâm Dã phì cười: “Anh không nói là ảnh hưởng không tốt đến tôi à?”
Mạnh Nhất Minh làm vẻ mặt kinh ngạc quá lố, đôi mắt mở to: “Cô ư? Cô có người trong lòng đâu mà sợ người ta hiểu lầm?”
Hắn dừng lại một chút, như cố tình chọc ghẹo: “Sao? Phải chăng cô đã để ý đồng chí nào trong đội thăm dò rồi? Sợ hắn nghe thấy mà sinh lòng ghen tuông?”
“Không có!” Lâm Dã thề thốt. “Tất cả đều là huynh đệ giang hồ cùng nhau phiêu bạt thôi!”
Nghe đến “lưu lạc giang hồ”, Mạnh Nhất Minh lại hỏi: “Nữ tráng sĩ à, cô định bôn ba đến khi nào mới chịu về nhà đây?”
“Ít nhất cũng phải tìm được mỏ dầu và tiến hành khoan thăm dò đã chứ.”
Mạnh Nhất Minh nói: “Cô là chuyên gia. Chuyện này có làm khó được cô không?”
“Không làm khó được!” Nhắc đến chuyên môn, Lâm Dã đầy tự tin. “Nhưng tôi mới đến chưa đầy một tuần, thăm dò được bao nhiêu diện tích đâu!”
Mạnh Nhất Minh khẽ cười: “Vậy cô phải tăng tốc lên một chút đi!”
Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                    Đánh giá:
                    
                         Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 786
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
                        Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 786
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
            