Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 736
Ôn Thu Ninh chậm rãi nói: “Vu Hướng Dương, nếu không còn gì nữa thì tạm biệt, tôi chúc anh mọi sự tốt lành!”
Cô dứt khoát xoay người, bước nhanh về phía đoàn người đang làm thủ tục.
Trong lòng cô là một nỗi thất vọng vô cùng lớn, thất vọng vì Vu Hướng Dương dám làm mà không dám nhận, thất vọng vì bị vạch trần rồi mà hắn vẫn còn cố chấp ngụy biện.
Vu Hướng Dương không đuổi theo nữa. Hắn mím chặt môi, nhìn bóng lưng Ôn Thu Ninh xa dần, những tấm ảnh trong tay đã bị vò nát thành một nắm nhàu nhĩ.
Ôn Thu Ninh trở lại đội, xách chiếc rương trên mặt đất lên, đi thẳng vào bên trong mà không hề quay đầu lại.
Cái bóng ấy đã biến mất từ lâu. Vu Hướng Dương như người mất hồn, chầm chậm bước ra khỏi sân bay.
Cùng với tiếng gầm rú của động cơ, Vu Hướng Dương ngước nhìn lên bầu trời. Một chiếc máy bay bay vút từ tầng thấp lên cao. Chiếc phi cơ hướng về phía Đông Nam, càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng xuyên qua tầng mây, không còn nhìn thấy nữa. Chỉ còn lại ánh mặt trời chói lòa, khiến đôi mắt hắn cay xè, ứa nước.
Hắn về đến nhà. Vu Hướng Niệm và ba đứa trẻ đang quây quần bên bàn. Tiểu Kiệt đang làm bài tập, An An và Ca Cao ngồi hai bên Vu Hướng Niệm, ba dì cháu đang cùng nhau đọc cuốn Nhi đồng Họa báo. Tống Hoài Khiêm đang ở đơn vị, Lâm Vận Di đưa Tiểu Khương đi ra ngoài, cô bảo mẫu thì đang giặt quần áo cho lũ trẻ.
Vu Hướng Dương đặt mạnh phong thư xuống bàn: “Vu Hướng Niệm, em giỏi thật!”
Bốn người đồng loạt giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Bác…” An An lần đầu tiên thấy Vu Hướng Dương vẻ mặt hung dữ như vậy, nhút nhát sợ sệt gọi.
Vu Hướng Dương liếc nhìn cháu trai một cái, giọng dịu xuống: “Ừm.”
“Lại giở thói gì thế?” Vu Hướng Niệm lườm hắn, cầm phong thư trên bàn lên, mở ra xem.
Cô cũng ngẩn người một lát, rồi cau mày hỏi: “Ý anh là sao?”
“Đáng lẽ là anh phải hỏi em ý gì mới đúng!” Đối diện với em gái, Vu Hướng Dương lại lớn tiếng, “Ôn Thu Ninh có loại ảnh này trong tay, sao em không nói cho anh ?!”
“Anh rống với em cái gì?!” Vu Hướng Niệm đập bàn đứng phắt dậy. “Em làm sao biết cô ấy có ảnh gì?!”
“Em không biết ư?! Em không biết mà lại giấu anh chuyện Ôn Thu Ninh sắp đi nước ngoài?! Giờ cô ấy đi rồi, em mừng lắm nhỉ!”
“Em mừng cái gì?!” Giọng Vu Hướng Niệm cũng không kém, “Ôn Thu Ninh đi nước ngoài, anh tìm em trút giận cái gì?! Chính anh không làm cái loại chuyện thất đức kia, thì làm gì có loại ảnh này mà cô ấy cầm?!”
Vu Hướng Dương giận đến đỏ mặt tía tai: “Anh mẹ nó làm cái quái gì?! Ai nấy cũng không tin anh !”
Vu Hướng Niệm trả lời không chút khách khí: “Thế anh đè cô ta trên giường, miệng đối miệng là để đo chiều cao à?”
Vu Hướng Dương cứng họng: “…”
Hắn tức đến chỉ thẳng vào mặt em gái: “Em chính là cố ý! Em trách anh phá hỏng tình cảm của em và Trình Cảnh Mặc, em liền muốn trả thù anh!”
“Đúng! Em liền trách anh! Em liền muốn trả thù anh!” Vu Hướng Niệm cũng giận đến mặt mày đỏ bừng. “Giờ em thấy vui sướng! Em ước gì anh cô độc sống hết quãng đời còn lại!”
Vu Hướng Dương nổi điên, tung một cú đá lật đổ chiếc ghế trước mặt. Hắn bước lên một bước: “Vu Hướng Niệm! Em…”
Hắn hổn hển th* d*c, nhưng không biết nên mắng gì.
Tiểu Kiệt sợ hai người đ.á.n.h nhau, vội vàng đứng chắn trước mặt Vu Hướng Dương: “Bác Hướng Dương, đàn ông không cãi nhau với phụ nữ!”
“Tránh ra!” Vu Hướng Niệm và Vu Hướng Dương đồng thanh rống lên.
Cả hai người đều đang ôm một ngọn lửa giận cực lớn, giờ phút này chỉ hận không thể xé xác đối phương ra.
Trong nhà chưa bao giờ có cảnh người lớn cãi cọ ầm ĩ đến vậy. An An và Ca Cao lần đầu chứng kiến, hai đứa bé chưa từng thấy cậu và mẹ giận dữ đến thế.
Tuy sợ hãi, nhưng An An vẫn muốn bảo vệ mẹ, thằng bé tiến lên đẩy vào bụng Vu Hướng Dương, dùng sức đẩy lùi hắn về phía sau, miệng khẩn cầu gọi: “Bác ơi, bác ơi…”
Ca Cao thì nức nở khóc: “Mẹ ơi…”
Cả hai người lớn lập tức nhận ra mình đã dọa sợ lũ trẻ. Hai anh em lườm nhau một cái tóe lửa, rồi cùng nhau dỗ dành các cháu.
Vu Hướng Niệm ngồi xổm xuống, kéo Ca Cao vào lòng: “Ngoan nào, không sợ. Mẹ đây.”
Vu Hướng Dương lùi lại một bước, bế An An lên, giọng hòa hoãn: “Tiểu bạch nhãn lang, uổng công bác thương con.”
Mấy đứa nhỏ đều ở đây, nên dù trong lòng hai người có ý định "muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương", thì họ vẫn phải kiềm chế.
Vu Hướng Dương dỗ dành An An ngủ xong, liền vội vàng cầm xấp ảnh trên bàn và rời đi ngay lập tức.
Hạ Thanh Vân đã xuất viện và đang bị giám sát tại nhà khách, chờ đợi kết quả xử lý cuối cùng.
Vu Hướng Dương đập mạnh xấp ảnh xuống bàn trước mặt cô ta, giọng đầy căm phẫn: "Là cô làm!"
"Tôi lại làm gì cơ chứ?!" Hạ Thanh Vân trơ trọi với vết sẹo rõ ràng trên đầu. Dù sao thì cô ta và Vu Hướng Dương cũng chẳng còn gì để nói, nên lời lẽ cũng chẳng còn giữ ý tứ.
"Tự xem đi!"
Hạ Thanh Vân bực bội mở phong thư ra xem. Ban đầu là kinh ngạc, sau đó cuống quýt phủ nhận: "Tôi không làm! Tôi thật sự không làm!"
"Không phải cô, thì là ai?!"
Hạ Thanh Vân làm vẻ mặt vô tội: "Làm sao tôi biết là ai? Hơn nữa, tôi nhờ ai chụp chứ?"
Vu Hướng Dương lạnh lùng nói: "Lời cô nói, tôi không tin một chữ nào!"
Hạ Thanh Vân im lặng một lúc, rồi tức giận đến mức mặt đỏ tía tai: "Vậy thì anh đến tìm tôi hỏi làm gì?! Có bản lĩnh thì tự mình đi mà điều tra!"
Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                    Đánh giá:
                    
                         Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 736
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
                        Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 736
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
            