Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 727


Vu Hướng Niệm xuống tay cực kỳ mạnh. Đầu Hạ Thanh Vân đã rách toác, m.á.u chảy đầy mặt. Tiếng kêu thét t.h.ả.m thiết của cô ta vang vọng khắp cả dãy lầu. Lúc này, cô phục vụ ở quầy lễ tân mới hoàn hồn, vội vàng gọi điện báo công an.


Hạ Thanh Vân từng là lính, cũng có chút bản năng tự vệ. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, cô ta lập tức trở tay túm lấy vạt áo Vu Hướng Niệm, kéo cô xuống.


Vu Hướng Niệm vẫn nắm chặt một búi tóc trên tay, nửa bên đầu của Hạ Thanh Vân đã gần như trọc lóc. Hạ Thanh Vân chỉ lo chạy trốn, không kịp nhìn rõ Vu Hướng Niệm. Cô ta bò dậy, định bỏ chạy.


Nhưng chân cô ta bị thương, còn đang bó băng nên di chuyển rất bất tiện.


Vu Hướng Niệm chớp lấy cơ hội, đè cô ta ngã lăn ra đất, rồi ngồi hẳn lên người cô ta. Vu Hướng Niệm dùng nắm đ.ấ.m đ.á.n.h liên tiếp vào mặt cô ta, rồi ôm đầu cô ta đập xuống sàn nhà.


Lý trí trong đầu cô chỉ còn lại hai phần, cô chỉ muốn lấy mạng Hạ Thanh Vân.


Bị Vu Hướng Niệm đè chặt, Hạ Thanh Vân không thể thoát ra được, hai tay cô ta cào cấu, đ.á.n.h loạn xạ. Mặt và cổ Vu Hướng Niệm cũng bị cào rách, quần áo bị xé tả tơi.


Các khách trọ xung quanh xúm lại xem náo nhiệt, nhưng không ai dám vào can ngăn.



Khi Vu Hướng Dương chạy tới, từ cửa phòng ra tới hành lang đã bị người dân hiếu kỳ vây kín chật như nêm cối.


Vu Hướng Dương khó khăn lách qua đám đông, chen vào trong phòng.


Hắn thấy Vu Hướng Niệm tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm, đang ngồi hẳn lên người Hạ Thanh Vân. Đầu và cổ Hạ Thanh Vân đầy máu, đã thoi thóp, hơi thở mong manh.


Vu Hướng Dương hoảng hốt kéo Vu Hướng Niệm ra: “Niệm Niệm, đơn vị sẽ điều…”


Thay cho từ "tra" là một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn, vang dội.


Vu Hướng Niệm rơi nước mắt, gào lên: “Trình Cảnh Mặc đã bị các người hủy hoại rồi!”


Vu Hướng Niệm bước ra ngoài. Dòng người đang bu quanh đó vì kinh sợ mà tự động lùi lại, nhường ra một lối đi thẳng tắp để cô rời đi.


Vừa bước chân khỏi nhà khách, Vu Hướng Niệm rốt cuộc không kìm được nữa mà òa lên khóc nức nở. Nước mắt như vỡ đê, trút hết nỗi uất ức, đau đớn kìm nén trong lòng.


Vu Hướng Dương vẫn đứng sững trong phòng, cả người như bị đóng đinh tại chỗ. Câu nói của Vu Hướng Niệm chẳng khác nào một lưỡi d.a.o sắc lạnh đ.â.m thẳng vào tim hắn. Hắn đã cố gắng lảng tránh sự thật kinh khủng này, nhưng cuối cùng vẫn bị em gái mình phanh phui.



Hắn không chỉ hủy hoại Trình Cảnh Mặc, mà còn hủy hoại cả gia đình này.


"Vu... Hướng Dương... cứu... tôi..."


Hạ Thanh Vân nằm thoi thóp dưới sàn nhà, cố gắng nhấc mí mắt, khóe miệng giật giật yếu ớt.


"Có phải... là cô làm không?!" Vu Hướng Dương rống lên, chất vấn kẻ đang nằm dưới đất.


Công an đến, trước tiên đưa Hạ Thanh Vân đến bệnh viện cấp cứu. Sau khi điều tra sơ bộ, họ xác định vụ việc này thuộc thẩm quyền của quân đội nên cũng nhanh chóng rút lui.


Vu Hướng Dương đợi rất lâu ở bệnh viện nhưng vẫn không thấy Vu Hướng Niệm quay lại. Hắn gọi điện về nhà thì người nhà cho biết cô không về. Lòng nóng như lửa đốt, Vu Hướng Dương lại vội vã đi tìm. Hắn biết tính Vu Hướng Niệm sẽ không nghĩ quẩn mà tự sát, nhưng lại sợ cô gặp phải kẻ xấu.


Tìm kiếm suốt cả đêm không thấy, hắn đành bực tức quay lại bệnh viện.


Lúc trời gần sáng, Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại. Anh thấy vẻ mặt Vu Hướng Dương đầy sự tự trách, còn Tống Hoài Khiêm thì vẻ mặt lo lắng không yên.


"Trình Cảnh Mặc, cậu tỉnh rồi!" Vu Hướng Dương mừng rỡ rồi ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt tự trách, "Tôi xin lỗi! Cậu cứ đ.ấ.m tôi một phát đi!"



Đầu Trình Cảnh Mặc vẫn còn đau nhức. Anh gắng gượng ngồi dậy, trong đầu loáng thoáng hiện lên vài đoạn ký ức mơ hồ.


Vẻ mặt anh bỗng nhiên đờ ra, "Cái... người phụ nữ kia đâu?"


Vu Hướng Dương và Tống Hoài Khiêm im lặng, không ai lên tiếng.


Trình Cảnh Mặc, người vốn dĩ luôn trầm ổn, giờ đây cũng trở nên thiếu kiên nhẫn, "Các người mau nói đi!"


Vu Hướng Dương lắp bắp đáp: "Cô ta đang ở bên Quân khu để phục vụ điều tra. Cấp trên nói, chờ đồng chí tỉnh lại thì cũng phải về đơn vị ngay để báo cáo."


"Điều tra cái gì?" Trình Cảnh Mặc nhíu mày.


Vu Hướng Dương c.ắ.n môi, nói nhỏ: "... Cô ta nói cậu cưỡng h.i.ế.p cô ta."


"Tôi không có!" Trình Cảnh Mặc khẳng định một cách dứt khoát.


Ngay sau đó, anh chợt nhận ra: Tống Hoài Khiêm ở đây, vậy có nghĩa là Vu Hướng Niệm cũng đã biết chuyện.



"Niệm Niệm đâu? Cô ấy có đến không?"


"Có đến... rồi lại đi rồi," Vu Hướng Dương cúi gằm mặt nói.


Trình Cảnh Mặc lập tức nhảy phắt xuống giường, chân trần không kịp mang giày đã vội vàng chạy ra ngoài.


Vu Hướng Dương vội kéo anh lại, "Đi đâu thế?"


"Tôi phải đi tìm Niệm Niệm để giải thích, tôi không làm chuyện đó!" Trình Cảnh Mặc cuống quýt không thôi.


Vu Hướng Dương siết c.h.ặ.t t.a.y anh, "Thật sự không làm à?"


Tống Hoài Khiêm cũng kích động đứng bật dậy, "Con nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc có làm hay không?"


Trình Cảnh Mặc chau mày, cố gắng lục lọi ký ức một hồi lâu rồi lắc đầu, "Tuyệt đối không có!"


Tống Hoài Khiêm cũng ghì chặt anh, "Mau nói rõ toàn bộ chuyện tối qua xem nào."


Những gì Trình Cảnh Mặc nhớ lại không hề trọn vẹn. Hơn nữa, những đoạn ký ức mơ hồ đó khiến anh vẫn khó mở miệng để kể lại với Tống Hoài Khiêm và Vu Hướng Dương.


Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 727
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...