Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 712
Bàn tay to của Vu Hướng Dương nhẹ nhàng nhéo sau gáy An An, ý cảnh cáo cháu không được nói linh tinh. Hắn nhìn Hạ Thanh Vân, "Thằng bé này, thấy ai cũng khen xinh đẹp cả."
Hạ Thanh Vân ngồi đối diện, "Vu Hướng Dương, anh giới thiệu cho tôi mấy quán ngon gần đây đi, tôi ở nhà khách Tứ Hải, hình như là ở đường Xây Dựng, gần..." Cô ta làm bộ trầm ngâm, nhưng thực chất là muốn cho Vu Hướng Dương biết cô đang ở đâu.
"Tôi biết," Vu Hướng Dương đáp. Gần Bộ Ngoại giao, khu đó hắn quá quen thuộc. Hắn giới thiệu cho cô ta vài quán ăn, quán quà vặt ở gần đó.
"Cảm ơn," Hạ Thanh Vân vui vẻ nói. "Anh quen Bắc Kinh như vậy, đến đây bao nhiêu năm rồi?" Kỳ thật cô ta đã nghe Bạch Đức Văn nói Vu Hướng Dương thi vào trường quân đội Bắc Kinh. Cô ta hỏi chỉ là tìm chuyện nói mà thôi.
"Hơn bốn năm."
"Lâu thế cơ à?" Hạ Thanh Vân tỏ vẻ kinh ngạc. "Anh là xuất ngũ hay sao?"
"Trước kia tôi học ở trường quân đội, bây giờ thì ở một quân khu," hắn trả lời.
Hạ Thanh Vân nhìn hắn với vẻ khâm phục, giơ ngón cái lên, "Vu Hướng Dương, anh giỏi thật đấy!"
Món ăn được dọn lên, Vu Hướng Dương đưa An An đi rửa tay rồi ba người bắt đầu ăn. Có thể thấy Vu Hướng Dương rất quen việc chăm sóc trẻ con. Hắn gọi món thịt kho trứng, người lớn trẻ con đều ăn được, lại bổ dưỡng. Hắn còn gọi phục vụ mang thêm một chiếc thìa cho An An, rồi thành thục múc cơm, gắp thức ăn, trộn thịt với rau rồi đưa cho An An. "Ăn nhiều rau cải bó xôi vào, bổ sung chất sắt."
An An ngồi cạnh hắn, ngoan ngoãn đưa từng thìa cơm vào miệng, ăn rất ngon lành.
Hạ Thanh Vân nhìn hai người đàn ông, một lớn một nhỏ trước mặt, cảm thán, "Anh làm bác tốt thật đấy. Tôi cũng nhớ con tôi quá."
Vu Hướng Dương không nghĩ nhiều, "Con cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cũng năm tuổi rồi, là một bé gái." Hạ Thanh Vân kể tiếp. "Nhưng con bé không sống cùng tôi, nó sống với ba nó."
Vu Hướng Dương hiểu ý cô ta, nên không hỏi thêm. Hạ Thanh Vân chủ động kể về cuộc hôn nhân của mình. Cô ta và Hà Thuyền An kết hôn được hơn một năm thì sinh con gái tên Dao Dao. Trước hôn nhân, hai người không hiểu nhau nhiều, nên sau kết hôn có rất nhiều vấn đề, họ thường xuyên cãi vã.
Ba năm trước, Hạ Thanh Vân và Hà Thuyền An ly hôn. Khi đó cô ta đang đối mặt với việc xuất ngũ, đến nơi ở cũng khó tìm, huống hồ lại phải nuôi con. Cuối cùng, con bé đành phải sống với ba nó. Sau khi xuất ngũ, cô ta bắt đầu kinh doanh quần áo và khá thành công. Lần này cô ta đến Bắc Kinh để khảo sát, muốn mở rộng việc kinh doanh và làm thêm vài mảng khác.
Hạ Thanh Vân nói xong tình hình mấy năm của mình, Vu Hướng Dương cũng ăn gần no rồi. Khi cô ta kể, hắn không xen vào một câu, cũng không biết nên nói gì.
Khi Hạ Thanh Vân dứt lời, Vu Hướng Dương an ủi một cách hờ hững, "Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, người ta phải nhìn về phía trước mà sống thôi."
"Vu Hướng Dương, xin lỗi." Hạ Thanh Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói đầy vẻ chân thành.
“Hả?” Vu Hướng Dương thoáng ngẩn người.
Ngay sau đó, hắn liền hiểu ra ý của Hạ Thanh Vân. Chuyện cũ này, hắn đã suýt quên mất rồi. Hơn nữa, sau lần cuối cùng nói chuyện với cô ta ngày ấy, hắn đã không còn bận lòng nữa. Thậm chí, hắn còn thật lòng chúc phúc cô ta có thể tìm được hạnh phúc.
“Vu Hướng Dương, chuyện cũ ấy, tôi thực sự rất có lỗi với anh,” Hạ Thanh Vân nói, giọng nghẹn lại. “Mấy năm nay, tôi thường xuyên…”
Vu Hướng Dương ngắt lời cô, “Mọi chuyện qua lâu rồi, tôi quên hết cả rồi.”
Trên mặt Hạ Thanh Vân hiện lên một nụ cười khổ sở, “Cảm ơn anh đã không hận tôi. À này, anh lập gia đình chưa?”
“Vẫn chưa.” Sợ Hạ Thanh Vân hiểu lầm hoặc còn ý định gì với mình, Vu Hướng Dương vội vàng nói, “Nhưng tôi đã có người tôi thích rồi!”
Nụ cười trên mặt Hạ Thanh Vân từ cười khổ chuyển thành một nụ cười khẽ, có chút tinh nghịch, “Anh vẫn đáng yêu như ngày xưa.”
Chuyện này thì đúng là giấu đầu lòi đuôi thật!
Vu Hướng Dương: “…” Hắn thấy hơi ngượng, chẳng biết phản ứng thế nào.
An An cũng đã ăn no. Vu Hướng Dương giúp nhóc tự lau miệng, rồi dắt nhóc đi rửa tay.
Hạ Thanh Vân nhìn theo bóng dáng hai bác cháu, đôi mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ và cả một chút hối hận khó gọi tên. Nếu ngày xưa…
Vu Hướng Dương đưa An An rửa tay trở về, Hạ Thanh Vân cũng đã đặt đũa xuống, “Tôi ăn xong rồi.”
Cô ta gọi người phục vụ đến tính tiền. Vu Hướng Dương vội nói: “Tôi trả rồi, đi thôi.” Hắn bây giờ đã có tiền, đâu thể để một người phụ nữ mời mình ăn cơm được.
“Tôi đã nói bữa này để tôi mời mà.” Hạ Thanh Vân đứng dậy, “Bao nhiêu tiền, tôi gửi lại anh.”
“Không cần đâu, chỉ là một bữa cơm thôi.”
Vu Hướng Dương đã nắm tay An An đi ra ngoài. Hạ Thanh Vân theo sát phía sau, “Vậy bữa sau tôi mời lại.”
Vu Hướng Dương vờ như không nghe thấy.
Ra khỏi tiệm cơm, Vu Hướng Dương nói: “Chúng tôi đi đây. Tạm biệt.”
“Khoan đã.” Hạ Thanh Vân gọi lại, “Tôi đã hứa mua kem cho cậu bé, không thể nuốt lời với trẻ con được!”
Vu Hướng Dương lắc đầu: “Không cần đâu. Vừa mới ăn cơm xong, thằng bé ăn không vô nữa đâu.”
“Ăn được hay không là chuyện khác, nhưng tôi không thể lần đầu gặp mặt đã trở thành một dì nói không giữ lời được.” Hạ Thanh Vân hỏi, “Quanh đây có chỗ nào bán kem không?”
Vu Hướng Dương: “…”
Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                    Đánh giá:
                    
                         Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 712
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
                        Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
                        Story
                        Chương 712
                    
                    10.0/10 từ 21 lượt.
            