Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 677


Tên bắt cóc bực bội giật mảnh vải trong miệng Tiểu Kiệt ra. Mảnh vải vừa được tháo ra, Tiểu Kiệt lập tức nói, "Em gái tôi bị sốt rồi, mau đưa nó đến bệnh viện đi!"


Tên bắt cóc thờ ơ, "Sốt thôi mà, có c.h.ế.t đâu."


"Sẽ c.h.ế.t đấy!" Tiểu Kiệt nói với vẻ khoa trương, "Không chỉ bị cháy hỏng não mà còn có thể c.h.ế.t người nữa!"


"Nói dối ai đấy?!" Tên bắt cóc nói, rồi bật đèn pin rọi vào phía sau.


Hai đứa trẻ dựa vào nhau, cô bé kia đang khóc thút thít. Hắn đưa tay sờ lên đầu cô bé, quả nhiên là sốt thật.


Tiểu Kiệt lo lắng nói: “Mau đưa em ấy đi bệnh viện khám bệnh!”


“Đại ca, giờ phải làm sao?” Gã ngồi ghế sau cất tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.


Một đứa trẻ sốt đến cháy cả người thế này, lỡ có mệnh hệ gì thì chẳng đáng một đồng. Nhưng làm sao bọn chúng dám vác một đứa trẻ bị bắt cóc vào bệnh viện công? Chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.



Gã lái xe trầm ngâm một lúc rồi gằn giọng: “Cứ chịu đựng đi, qua đêm nay tính tiếp.”


“Nhịn cái gì mà nhịn? Em ấy đang sốt cao đấy!” Tiểu Kiệt vừa giận vừa sợ, giọng run run: “Tôi nói cho các người biết, nếu em gái tôi có chuyện gì, chú tôi và thím tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t các người!”


“A!” Gã đàn ông ngồi bên cạnh lại giáng một cái tát vào miệng Tiểu Kiệt, “Dám lên mặt dạy đời tao à?!”


Tiểu Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu: “Đây không phải là uy h**p! Nếu em gái tôi mà bị làm sao, các người cứ chuẩn bị tinh thần bị b.ắ.n c.h.ế.t đi!”


Làm cái nghề này, bọn chúng đương nhiên đã nghĩ đến hậu quả. Bọn chúng không sợ lời uy h.i.ế.p của Tiểu Kiệt, chỉ sợ con bé sốt quá mà hỏng đầu óc, lúc đó bán đi không còn giá trị.


“Trong xe làm gì có thuốc!” Gã đàn ông cáu kỉnh nói: “Dù thế nào cũng phải đợi đến sáng mai, tìm một chỗ mua t.h.u.ố.c đã.”


Bọn chúng không thể vào thẳng thành phố để khám bệnh, chỉ tính toán khi đi ngang qua thôn làng nào đó thì vào trạm xá mua ít thuốc. Hơn nữa, đi vào ban đêm dễ gây sự chú ý của bác sĩ, chỉ có thể chờ đến ban ngày mới hành động.


Tiểu Kiệt thấy thế, liền đề xuất: “Vậy các người cởi trói cho chúng tôi đi, để tôi chăm sóc em ấy. Nó bệnh thế này rồi, chúng tôi cũng không trốn thoát được đâu. Hơn nữa, cứ trói chặt như vậy, em trai tôi cũng sắp bệnh theo rồi.”


Gã lái xe phân phó gã kia: “Tháo trói cho chúng nó. Mày đừng ngủ, canh chừng cho cẩn thận đấy.”



Gã đàn ông cảnh cáo: “Hai đứa đừng hòng gây ra tiếng động, ngồi yên đó cho tao!”


Hắn tháo dây trói, đồng thời kéo miếng vải bịt miệng của hai anh em ra.


Ca Cao thút thít, khóc đòi tìm ba. Tiểu Kiệt vội vã ôm Ca Cao vào lòng dỗ dành. Cậu áp mặt mình vào trán Ca Cao, nóng đến bỏng rát. Nhưng cậu không dám cởi áo của Ca Cao ra, sợ bọn chúng phát hiện ra lớp áo trong đã bị xé rách.


Tiểu Kiệt cởi chiếc áo khoác trên người, khoác lên cho An An: “Khoác vào đi, em không thể bị bệnh được.”


“Cho tôi một cái khăn, với một ít nước.” Tiểu Kiệt quay sang gã đàn ông nói.


“Khăn làm gì có?! Dùng áo của mày đi!” Gã kia gằn giọng.


Áo khoác to như vậy, làm sao mà dùng làm khăn được. Tiểu Kiệt cởi một chiếc tất của mình ra, lại xin nước của gã kia.


“Mau uống đi!” Tiểu Kiệt đưa cho An An một chai, rồi lại đưa cho Ca Cao một chai, “Uống nhiều một chút!”


Hai đứa trẻ thực sự rất khát, một hơi uống cạn cả chai nước. Tiểu Kiệt lại tiếp tục xin thêm nước, gã đàn ông giận dữ mắng: “Tao cho mày nốt hai chai cuối cùng đấy!”



Tiểu Kiệt uống một chai, còn một chai cậu đổ vào chiếc tất, rồi nhẹ nhàng lau đầu, cổ và thân mình cho Ca Cao. Khi lau mình, cậu chỉ dám luồn tay vào trong áo của Ca Cao để lau. Cứ lặp lại như vậy nhiều lần, chai nước cuối cùng cũng hết, nhiệt độ trên người Ca Cao hạ xuống một chút.


“Anh ôm em, em ngủ một lát đi.” Tiểu Kiệt lại ôm An An vào lòng, để cậu bé tựa vào nách mình: “Dựa vào anh mà ngủ.”


Tiểu Kiệt cũng chợp mắt được một lúc. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, nhưng Ca Cao lại sốt lên. Tiểu Kiệt hối thúc bọn đàn ông nhanh chóng đến bệnh viện.


Lúc đó bọn chúng xuống xe đi vệ sinh, Tiểu Kiệt cũng đưa các em xuống theo. Tiểu Kiệt chỉ đi một chân giày, một bên chân trần, giẫm lên đất vừa lạnh vừa cộm. Đây là vùng hoang vu hẻo lánh, cậu không dám để lại dấu vết gì. Lúc trước, cậu để lại dấu ở Bắc Kinh mà còn không được tìm thấy, huống chi là ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.


Tiểu Kiệt liên tục giục bọn chúng đi bệnh viện khám bệnh.


Chiếc xe chạy ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đi ngang qua một thôn làng. Gã lái xe hỏi đường rồi tìm đến trạm xá thôn. Chiếc xe dừng cách trạm xá hơn một trăm mét. Tiểu Kiệt ôm Ca Cao định xuống xe thì bị gã đàn ông ngăn lại.


“Chúng mày ở trên xe, tao đi lấy thuốc!”


Tiểu Kiệt kiên quyết: “Không được, phải để bác sĩ khám cho em ấy, đúng bệnh mới lấy thuốc!”


“Sốt thôi chứ gì, cần gì phải đúng bệnh!”



Tiểu Kiệt nói: “Sốt có nhiều loại lắm. Cảm lạnh cũng sốt, viêm họng cũng sốt, vi khuẩn gây sốt, virus gây sốt... rất nhiều loại! Phải để bác sĩ kiểm tra rồi mới lấy thuốc, nếu uống nhầm t.h.u.ố.c sẽ rất nguy hiểm!”


Lời nói của Tiểu Kiệt có logic, gã đàn ông nghe mà ngẩn người ra.


Một lát sau, gã lắp bắp nói: “Mày đưa con bé đây, tao đưa nó vào khám!”


Ca Cao rúc vào lòng Tiểu Kiệt không chịu ra.


Tiểu Kiệt nắm lấy tay em: “Ca Cao, em đi với chú này vào khám bệnh, anh ở đây chờ em.”


Ca Cao sợ gã đàn ông, vẫn không tình nguyện.


Tiểu Kiệt nhìn thẳng vào mắt em: “Em quên lời anh dặn rồi sao? Phải nghe lời anh nói. Em đi khám xong, ba sẽ đến tìm chúng ta.”


Ca Cao nhìn lại vào đôi mắt của anh trai, cuối cùng gật đầu. Tiểu Kiệt đỡ em xuống xe.


Tiểu Kiệt lại dặn gã đàn ông: “Ở đây chắc có hợp tác xã, ông đi mua thêm ít lương khô đi. Bánh bao này thiu rồi, ăn vào sẽ bị bệnh.”


Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 677
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...