Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 667


Tiểu Kiệt nói: “Thế thì các người bán cả tôi đi. Hai đứa này còn nhỏ, chắc chắn sẽ khóc suốt đường. Lỡ bị người ta nghe thấy thì sao? Cứ có tôi ở đây, tôi đảm bảo sẽ không để chúng nó khóc nữa. Hơn nữa, tôi có thể làm việc, sau khi bán đến nơi, tôi có thể chăm sóc hai đứa, còn có thể làm việc giúp cho người ta nữa.”


Đây mới là mục đích thật sự của cậu. Cậu không thể để hai gã đàn ông này đưa An An và Ca Cao đi một mình. An An và Ca Cao sẽ hoảng sợ, mà nếu chúng khóc, hai gã này chắc chắn sẽ cho chúng uống thuốc mê. Lỡ chúng bị ngốc thì sao? Dù đi đến đâu, cậu cũng phải ở bên cạnh, bảo vệ các em. Ông bà nội chắc chắn đang tìm người đến cứu ba đứa rồi, chúng chỉ cần chờ đợi một cách an toàn.


Hai gã đàn ông nhìn nhau chần chừ. Ban đầu, đối phương chỉ muốn một cặp trẻ con lanh lợi, khỏe mạnh. Vì thế bọn chúng không dám cho chúng uống nhiều thuốc. Lỡ hai đứa trẻ bị đờ đẫn, đối phương không chịu nhận, thì công sức của bọn chúng cũng đổ sông đổ biển. Bắt thêm đứa trẻ lớn này hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn.


Nhưng giờ nghĩ lại, có đứa lớn này đi cùng cũng tiện. Suốt quãng đường, để thằng bé lớn trông hai đứa nhỏ, khỏi phải phiền phức cho uống thuốc. Đến nơi, nếu đối phương không cần thằng lớn này, bọn chúng sẽ nghĩ cách bán nó vào một cái hầm mỏ đen nào đó.


Gã đàn ông gằn giọng đe dọa: “Mày trông hai đứa nhỏ cho cẩn thận đấy, đừng để chúng nó khóc nữa. Đứa nào khóc, tao g.i.ế.c đứa đó! Còn mày, đừng có giở trò, không thì tao g.i.ế.c rồi ném vào rừng cho dã thú ăn thịt!”


Tiểu Kiệt bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”



Chiếc xe cứ thế xóc nảy trên đường. An An và Ca Cao vừa sợ hãi, lại vừa ngủ nhiều nên vẫn còn thức, chỉ nép mình trong lòng Tiểu Kiệt.


Ngoài trời dần dần hửng sáng, có thể thấy được ánh nắng le lói phía trước. Đây là một con đường đất, thậm chí chẳng có bóng người qua lại. Chắc chắn bọn chúng đã chọn đường hẻo lánh để trốn.


Cửa kính xe dán phim màu đen, nên ánh sáng trong xe không được như ngoài trời, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mọi thứ. Hai gã đàn ông tầm bốn mươi tuổi, da ngăm đen. Trên đầu Tiểu Kiệt, m.á.u đã khô lại, dính chặt vào tóc. Nửa bên mặt cậu cũng dính đầy máu. An An thấy vậy, giơ tay nhỏ xíu lên sờ vào mặt Tiểu Kiệt: “Anh, để em thổi cho anh đỡ đau nhé.”


Tiểu Kiệt xoa đầu hai đứa nhỏ: “Không cần, anh không đau đâu. Các em phải nghe lời anh đấy.”


“Vâng!” Hai đứa trẻ gật đầu.


Chiếc xe đã chạy suốt đêm. Kim đồng hồ báo xăng đã chạm đáy. Gã đàn ông lái xe nói: “Xe sắp hết xăng rồi.”


Chiếc xe lại chạy thêm một đoạn nữa, rồi rẽ vào một con quốc lộ.



***


Vì thân phận của Tống Hoài Khiêm, cục Công an rất coi trọng vụ án này. Công an đã cử nhiều người đến thăm hỏi những người đã đi dạo công viên chiều hôm đó. Thật may, có một người đã nhìn thấy một chiếc xe minibus màu đen, không có biển số, đang dừng ở ngã tư. Ngay trong đêm, công an đã phát đi thông báo khẩn cấp, yêu cầu các chốt chặn ở mọi ngả đường phải tìm ra chiếc xe này.


Tống Hoài Khiêm bận đến tận nửa đêm mới về đến nhà.


Lâm Vận Di ngồi trên ghế sofa, mỏi mòn chờ đợi. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, bà đã vội vã chạy ra: “Có tin tức gì chưa?”


Tống Hoài Khiêm cả người mệt mỏi rã rời. Ông định trách bà mấy câu, nhưng thấy đôi mắt Lâm Vận Di sưng đỏ, biết là bà đã khóc rất nhiều, ông lại nén lại.


“Đang tìm,” ông nói, giọng không có chút cảm xúc.


Lâm Vận Di chợt òa khóc, “Mấy đứa nhỏ mà có mệnh hệ gì, em biết ăn nói sao với Cảnh Mặc với Niệm Niệm đây!”



Trong lúc đó, Trình Cảnh Mặc và những người khác đã đến Ba Quốc.


Buổi tối là yến tiệc tiếp đón, đồng chí Trọng Vũ và các lãnh đạo Ba Quốc nâng chén chúc mừng, không khí tiệc tùng vô cùng sôi nổi. Gần cuối bữa tiệc, đồng chí Trọng Vũ đột nhiên lên cơn đau dạ dày, được đưa đến một trung tâm y tế để nghỉ ngơi.


Trên đường đến trung tâm, đột nhiên xuất hiện thêm mấy chiếc xe giống hệt nhau, lúc thì chiếc này vượt chiếc kia, lúc thì chiếc kia lại vượt chiếc này. Ngay tại một khúc rẽ, chiếc xe chở đồng chí Trọng Vũ đã lặng lẽ rẽ sang một con đường khác.


Nửa tiếng sau, chiếc xe này tới sân bay. Đồng chí Trọng Vũ, dưới sự bảo vệ của Trình Cảnh Mặc và những người khác, lên chiếc máy bay đã chờ sẵn.


Chiếc máy bay cất cánh vào bầu trời đêm, vượt qua đại dương mênh mông. Một chiếc máy bay có thể chở hơn một trăm người, giờ chỉ có chưa đến hai mươi hành khách, có vẻ hơi trống vắng.


Khi máy bay đã bay ổn định trên không trung, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


Một tháng trước, họ nhận được một nhiệm vụ tối mật: hộ tống lãnh đạo cấp cao của đất nước, đồng chí Trọng Vũ, bí mật đến thăm M quốc. Vì đây là một chuyến viếng thăm bí mật, họ chỉ có thể đi cùng đoàn đại biểu đến Ba Quốc trước. Sau đó, đồng chí Trọng Vũ “đột ngột đau dạ dày,” phải nhập viện để dưỡng bệnh, vắng mặt trong các hoạt động tiếp theo ở Ba Quốc.


Việc họ được chọn để bảo vệ sự an toàn cho đồng chí Trọng Vũ cũng là kết quả của nhiều cân nhắc. Để qua mắt đối phương, vệ sĩ cũ của đồng chí Trọng Vũ phải ở lại bệnh viện để tiếp tục bảo vệ "ông ấy". Điều này đòi hỏi phải có hai vệ sĩ tạm thời đóng giả. Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương được trường và lãnh đạo quân khu tuyển chọn vì khả năng tác chiến, xử lý tình huống và nhiều mặt khác đều nổi trội. Hơn nữa, cả hai chưa từng xuất hiện trước công chúng quốc tế, nên lần này làm thành viên bình thường trong đoàn đại biểu sẽ không thu hút sự chú ý.



Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc Story Chương 667
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...