Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 98

24@-

 
Giang Quang Vĩ thấy Trương Giai Diễm không nói gì, giọng cũng hạ xuống mấy phần:


“Giai Diễm, mình đều là người mới từ thành phố xuống, lạ nước lạ cái, thân cô thế cô. Anh nghe nói, thanh niên trí thức tụi mình ở đây dễ bị chèn ép, bị xem thường lắm. Nếu có thể giúp một tay cho người nhà bộ đội, thì sau này người ta nhìn vào cũng nể mặt mình hơn, bớt làm khó dễ. Em nói xem, có phải không?”


Vốn dĩ, anh ta cũng chẳng định dây dưa thêm với Trương Giai Diễm làm gì.


Nhưng giờ thấy cô ta chịu cúi đầu, lại bất giác nhớ tới dáng vẻ ngạo nghễ, kiêu căng của cô ta—nghĩ tới quãng thời gian mình phải "ngậm đắng nuốt cay", làm việc cho cô ta chẳng khác nào một con chó nghe lệnh, trong lòng liền dâng lên một tia không cam tâm.


Dù sao, muốn làm thân với người trong khu nhà bộ đội cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều. Mà Trương Giai Diễm… vẫn còn chút giá trị lợi dụng.



Ít nhất thì—cô ta chịu chi, tiêu tiền không tiếc tay.


Đã đến cái nơi nghèo rớt mồng tơi thế này, anh ta cũng không định để mình thực sự sống kiểu túng thiếu như đám dân quê xung quanh.


Trương Giai Diễm sắp khóc đến nơi, vừa nghe thấy Giang Quang Vĩ mở miệng, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta. Trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Cô ta vẫn luôn tin anh ta không phải loại người vô tình lạnh lẽo—quả nhiên, anh ta không phải vì chê trách hay cắt đứt, mà chỉ muốn sau này cuộc sống của họ bớt nhọc nhằn. Một câu nói của anh ta khiến tâm trạng cô ta lập tức nhẹ hẳn, thậm chí còn thấy ấm áp hơn cả lúc nãy.


Không chút do dự, cô ta vội vàng lấy từ trong túi ra một xấp phiếu lưu thông toàn quốc và vài tờ tiền mặt đã chuẩn bị từ trước, nhét vào tay Giang Quang Vĩ:


“Lớp trưởng… em nghe nói thức ăn ở căn tin nông trường rất khó nuốt, ngày nào cũng bánh bao khô khốc với cháo loãng, chẳng có nổi miếng thịt. Chúng ta sao có thể tự làm khổ mình? Anh yên tâm, trước khi đi em đã bảo cha mẹ chuẩn bị đầy đủ phiếu cho em rồi. Từ giờ, đừng ăn ở căn tin nữa, em nấu cho anh ăn.”


Từ xa, Bùi Từ đã nhìn thấy hai người họ đứng sát cạnh nhau. Rõ ràng là đang trao đổi thứ gì đó. Mà ánh mắt anh còn kịp bắt được cảnh Trương Giai Diễm nhét mấy tờ phiếu vào tay tên rệp kia, còn hắn thì... chẳng những không từ chối mà còn nhận lấy tự nhiên như chuyện vốn nên thế.



Khóe mắt anh khẽ giật, đáy lòng trào lên một luồng chán ghét lạnh lẽo. Hắn không chỉ dây dưa với một cô gái, lại còn mơ tưởng động đến cô gái nhỏ của anh?


Lời của cô Đào cứ vang vẳng trong đầu—“một bên treo người ta, một bên lại mập mờ với con gái nhà lành”… Đúng là không biết xấu hổ.


Chỉ tiếc, bây giờ hắn chưa làm ra chuyện gì thật sự chạm giới hạn, nếu không thì anh đã chẳng ngần ngại mà nắm cổ áo lôi hắn đi thẳng lên đội kỷ luật. Nhưng mà... không đánh không có nghĩa là bỏ qua. Cải tạo không nhất thiết phải dùng tay chân—tổ chức cũng có cách của tổ chức.


Nghĩ vậy, anh không thèm liếc thêm nữa cảnh hai kẻ kia anh anh em em, sải chân đi thẳng đến văn phòng Ban quản lý nông trường. 


“Triệu đoàn trưởng.”


Người được gọi là Triệu đoàn trưởng ấy, thực ra có mối quan hệ không hề đơn giản với nhà họ Bùi. Trước kia, anh từng là cấp dưới của cha Bùi Từ trong quân đội. Khi đó, Triệu Nghĩa Xương mới mười mấy tuổi, đã theo đơn vị tham gia cuộc phản kích lớn. Nghe nói năm ấy anh biểu hiện vô cùng dũng mãnh, được lão Bùi đặc biệt xem trọng, coi như hậu bối thân tín.



Không ai ngờ rằng sau này, anh lại quen biết rồi đem lòng yêu một cô gái hào sảng đến từ vùng Tây Bắc. Vì cô, anh tình nguyện theo về nơi biên cương xa xôi này, cùng nhau dựng xây một quê hương mới.


Bao năm qua, tuy chỉ giữ chức đoàn trưởng Ban quản lý nông trường, nhưng dưới sự lãnh đạo của anh, nông trường từng bước phát triển vững vàng. Thậm chí năm ngoái—một năm mất mùa nghiêm trọng lan rộng khắp cả nước—nông trường do anh phụ trách vẫn có thể cung cấp hơn một triệu kilôgam lương thực hàng hóa cho tổ quốc. Thành tích ấy khiến không ít người trong ngành cũng phải nể phục.


Triệu Nghĩa Xương không chỉ có năng lực thực sự, mà còn nổi danh là người cương trực, ghét cái ác như kẻ thù. Đám tiểu nhân con lũ rệp kia, vào tay anh, chắc chắn sẽ bị thu thập đến ngoan ngoãn dễ bảo mà chẳng cần phí chút sức lực nào.


Triệu Nghĩa Xương năm nay ba mươi tám tuổi, tướng mạo uy phong lẫm liệt, lưng hùm vai gấu, làn da bị nắng cháy đến đen bóng, phản quang như sơn dầu. Do thường xuyên lao động ngoài đồng, từ xa nhìn đã thấy dọa người, nhưng kỳ thực lại là người hào sảng, thẳng thắn, nói một là một, nói hai là hai—đúng kiểu đàn ông Tây Bắc chân chất mà kiên cường.
 


Lúc này anh đang sắp xếp công việc cho đám thanh niên trí thức mới đến, vừa nghe thấy giọng quen liền quay đầu nhìn ra cửa. Vừa trông thấy là con trai của thủ trưởng cũ, người còn chưa đứng dậy thì tiếng cười đã vang lên rôm rả:
“Tiểu tử thối, ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế hả?”


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 98
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...