Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 96
28@-
"Khách sáo với cô làm gì." Đào Quế Vân cười nói, giọng điệu thân thiết mà đầy khí khái: “Chúng ta cùng sống trong căn cứ, chẳng phải đều nên đồng lòng như người một nhà sao? Huống chi cô thật lòng thích Dạng Dạng. Dạng Dạng tốt đẹp như vậy, cô sao có thể trơ mắt nhìn một kẻ phẩm hạnh không ra gì mưu đồ nhúng chàm con bé ? Dù là trong suy nghĩ cũng không được ! Dạng Dạng của chúng ta nếu có muốn tìm đối tượng thì cũng phải là người phẩm hạnh vững, tính nết đàng hoàng, bộ dạng ngay ngắn, chí hướng rõ ràng — ít nhất cũng phải được như Bùi trung đội."
Những người khác ?
Chỗ nào mát mẻ liền chỗ nào đứng đi !
Từ khi Phương Tri Ý thường xuyên đến nhà chơi, cháu gái nhỏ nhà bà trở nên thích học tập, cũng thích sạch sẽ, cả ngày nói muốn giống chị Dạng Dạng. Đào Quế Vân vui mừng khôn xiết. Tự nhiên bà càng coi Phương Tri Ý như con cháu ruột thịt của mình vậy.
Nói xong, bà thấy Bùi Từ không nói gì, vội nhớ ra mình có lẽ đã lỡ lời. Đội trưởng Bùi vừa nhìn đã thấy coi Dạng Dạng như em gái ruột, vội cười gượng một tiếng: "Ngại quá nha, Bùi trung đội, tôi đây là nhất thời lanh mồm lanh miệng."
Bùi Từ nói: "Không sao đâu, cháu biết cô Đào là thật tâm muốn tốt cho Dạng Dạng."
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu. Bùi Từ thấy người nông trường đến đón và đưa nhóm thanh niên trí thức đi về phía nông trường thì mới đưa đồ của cô Đào cho bà, sau đó trả xe và nhanh chóng đi về phía nông trường.
Căn cứ quản lý ba nông trường, đều trực thuộc Tiểu đoàn 173 của Đơn vị Phòng không.
Ngoài lực lượng chiến sĩ của binh đoàn, mỗi nông trường còn có dân địa phương sinh sống, thanh niên trí thức được đưa về từ khắp nơi, và một số người đang trong diện bị hạ phóng để cải tạo lao động.
Lần này, 32 thanh niên trí thức, trong đó có Vương Á Lệ, được phân về Nông trường thứ hai. Danh sách phân công đã được gửi đến nông trường từ khi họ lên tàu hỏa.
Năm đó, biên cương được khai khẩn nhờ vào mười vạn quân sĩ, cho nên từ sau những năm năm mươi, các nông trường của binh đoàn ở đây có chút khác biệt so với những nơi khác. Không có hệ thống trạm trại dân sự riêng biệt, mọi việc đều do đoàn trưởng binh đoàn trực tiếp quản lý.
Sinh hoạt và lao động hằng ngày cũng đều áp dụng chế độ quản lý theo kiểu quân sự hóa.
Cho nên, khi 32 thanh niên trí thức đến, doanh trưởng phụ trách sản xuất đã đích thân mang danh sách đến điểm danh, trước tiên yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn.
Xét đến việc ai nấy đều mới tới, thái độ của cán bộ tuy nhẹ nhàng hơn so với lúc huấn luyện tân binh, nhưng không khí vẫn nghiêm trang. Dù không có ai quát nạt, các thanh niên trí thức cũng tự giác đứng thẳng tắp, kỷ luật hơn cả lúc chờ xe ở thành phố.
Để tiện cho việc quản lý, nông trường hằng năm đều bố trí riêng một khu gọi là “Điểm thanh niên trí thức”, nơi ở riêng biệt, nam nữ phân chia rõ ràng. Sau khi điểm danh xong liền tiến hành phân phòng, chia chỗ ở xong sẽ có người dẫn họ về điểm thanh niên trí thức để nghỉ ngơi.
Thông thường, theo tiến độ công việc bận rộn hiện tại của nông trường, người mới vừa xuống là phải bắt tay ngay vào lao động. Nhưng lần này, doanh trưởng thấy có quá nửa người trong số họ dáng vẻ gầy yếu, vừa xuống đã lộ vẻ mệt mỏi, e rằng có vào làm việc thì cũng không làm được bao nhiêu. Vì vậy ông quyết định cho cả nhóm nghỉ ngơi một ngày rồi mới sắp xếp công việc sau.
Nghe được tin ấy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa chia phòng xong, mọi người lập tức mang hành lý chạy vội về khu của mình – nơi mà từ nay trở đi sẽ là “nhà” trong một khoảng thời gian rất dài.
Không khí trong khu điểm thanh niên trí thức thoáng cái trở nên nhộn nhịp, ai nấy đều hối hả chọn giường, bày biện đồ đạc, ai cũng nghiêm túc sắp xếp chỗ ở, bởi trong lòng đều hiểu rằng – từ hôm nay, cuộc sống mới thực sự bắt đầu.
Chỉ có Trương Giai Diễm trực tiếp đặt hành lý xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc gương treo ở cửa sổ nơi có ánh sáng tốt nhất. Cô ta soi gương, tết lại tóc, rồi thay một bộ quần áo màu sáng mới toanh, vội vàng đi ra ngoài.
Điểm thanh niên trí thức là những căn nhà trệt liền kề, mỗi phòng ở hai người, tiện cho việc quản lý nhưng lại thiếu chút riêng tư. Trương Giai Diễm vừa ra khỏi cửa, mấy phòng bên cạnh đều nhìn thấy. Vương Á Lệ ở ngay cạnh phòng cô ta, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, rồi hừ một tiếng: "Mau nhìn kìa, có người lại muốn đi cho không rồi."
"Á Lệ, cô đừng nói nữa, lát nữa Giai Diễm nghe thấy lại muốn nổi giận bây giờ." Người nói chuyện là một thanh niên trí thức khác tên Chu Mỹ Quyên.
Vương Á Lệ bây giờ chẳng sợ Trương Giai Diễm nữa. Cô ta phát hiện, người này bây giờ chỉ là hổ giấy, xa rời cha mẹ, ngoài trợn mắt trừng người thì cái gì cô ta cũng không làm được.
"Ai sợ cô ta chứ?" Vương Á Lệ nói rồi quay đầu nhìn Chu Mỹ Quyên: "Mỹ Quyên, tôi thấy lớp trưởng không thích Trương Giai Diễm, cô thấy sao?"
Chu Mỹ Quyên nghĩ đến Giang Quang Vĩ, nghĩ đến lời dặn dò của chị cả mình, chẳng nói gì, chỉ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Vương Á Lệ cười một tiếng: "Hừ, cô đúng là mọt sách." Sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn hành lý: "Lớp trưởng chắc chắn không thích cô ta đâu, cô cứ xem đi, sau này cô ta sẽ có lúc phải khóc thét lên cho mà xem." Trong giọng nói của cô ta lộ ra vài phần đắc ý.
Chu Mỹ Quyên không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cô không có ý định tham gia vào những cuộc tranh chấp giữa các bạn học. Giống như chị cả đã nói, ra ngoài thì ít nói mới là tốt, huống hồ ở một cái nơi xa lạ như thế này.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
"Cảm ơn cô."
"Khách sáo với cô làm gì." Đào Quế Vân cười nói, giọng điệu thân thiết mà đầy khí khái: “Chúng ta cùng sống trong căn cứ, chẳng phải đều nên đồng lòng như người một nhà sao? Huống chi cô thật lòng thích Dạng Dạng. Dạng Dạng tốt đẹp như vậy, cô sao có thể trơ mắt nhìn một kẻ phẩm hạnh không ra gì mưu đồ nhúng chàm con bé ? Dù là trong suy nghĩ cũng không được ! Dạng Dạng của chúng ta nếu có muốn tìm đối tượng thì cũng phải là người phẩm hạnh vững, tính nết đàng hoàng, bộ dạng ngay ngắn, chí hướng rõ ràng — ít nhất cũng phải được như Bùi trung đội."
Những người khác ?
Chỗ nào mát mẻ liền chỗ nào đứng đi !
Từ khi Phương Tri Ý thường xuyên đến nhà chơi, cháu gái nhỏ nhà bà trở nên thích học tập, cũng thích sạch sẽ, cả ngày nói muốn giống chị Dạng Dạng. Đào Quế Vân vui mừng khôn xiết. Tự nhiên bà càng coi Phương Tri Ý như con cháu ruột thịt của mình vậy.
Nói xong, bà thấy Bùi Từ không nói gì, vội nhớ ra mình có lẽ đã lỡ lời. Đội trưởng Bùi vừa nhìn đã thấy coi Dạng Dạng như em gái ruột, vội cười gượng một tiếng: "Ngại quá nha, Bùi trung đội, tôi đây là nhất thời lanh mồm lanh miệng."
Bùi Từ nói: "Không sao đâu, cháu biết cô Đào là thật tâm muốn tốt cho Dạng Dạng."
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu. Bùi Từ thấy người nông trường đến đón và đưa nhóm thanh niên trí thức đi về phía nông trường thì mới đưa đồ của cô Đào cho bà, sau đó trả xe và nhanh chóng đi về phía nông trường.
Căn cứ quản lý ba nông trường, đều trực thuộc Tiểu đoàn 173 của Đơn vị Phòng không.
Ngoài lực lượng chiến sĩ của binh đoàn, mỗi nông trường còn có dân địa phương sinh sống, thanh niên trí thức được đưa về từ khắp nơi, và một số người đang trong diện bị hạ phóng để cải tạo lao động.
Lần này, 32 thanh niên trí thức, trong đó có Vương Á Lệ, được phân về Nông trường thứ hai. Danh sách phân công đã được gửi đến nông trường từ khi họ lên tàu hỏa.
Năm đó, biên cương được khai khẩn nhờ vào mười vạn quân sĩ, cho nên từ sau những năm năm mươi, các nông trường của binh đoàn ở đây có chút khác biệt so với những nơi khác. Không có hệ thống trạm trại dân sự riêng biệt, mọi việc đều do đoàn trưởng binh đoàn trực tiếp quản lý.
Sinh hoạt và lao động hằng ngày cũng đều áp dụng chế độ quản lý theo kiểu quân sự hóa.
Cho nên, khi 32 thanh niên trí thức đến, doanh trưởng phụ trách sản xuất đã đích thân mang danh sách đến điểm danh, trước tiên yêu cầu mọi người xếp hàng ngay ngắn.
Xét đến việc ai nấy đều mới tới, thái độ của cán bộ tuy nhẹ nhàng hơn so với lúc huấn luyện tân binh, nhưng không khí vẫn nghiêm trang. Dù không có ai quát nạt, các thanh niên trí thức cũng tự giác đứng thẳng tắp, kỷ luật hơn cả lúc chờ xe ở thành phố.
Để tiện cho việc quản lý, nông trường hằng năm đều bố trí riêng một khu gọi là “Điểm thanh niên trí thức”, nơi ở riêng biệt, nam nữ phân chia rõ ràng. Sau khi điểm danh xong liền tiến hành phân phòng, chia chỗ ở xong sẽ có người dẫn họ về điểm thanh niên trí thức để nghỉ ngơi.
Thông thường, theo tiến độ công việc bận rộn hiện tại của nông trường, người mới vừa xuống là phải bắt tay ngay vào lao động. Nhưng lần này, doanh trưởng thấy có quá nửa người trong số họ dáng vẻ gầy yếu, vừa xuống đã lộ vẻ mệt mỏi, e rằng có vào làm việc thì cũng không làm được bao nhiêu. Vì vậy ông quyết định cho cả nhóm nghỉ ngơi một ngày rồi mới sắp xếp công việc sau.
Nghe được tin ấy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa chia phòng xong, mọi người lập tức mang hành lý chạy vội về khu của mình – nơi mà từ nay trở đi sẽ là “nhà” trong một khoảng thời gian rất dài.
Không khí trong khu điểm thanh niên trí thức thoáng cái trở nên nhộn nhịp, ai nấy đều hối hả chọn giường, bày biện đồ đạc, ai cũng nghiêm túc sắp xếp chỗ ở, bởi trong lòng đều hiểu rằng – từ hôm nay, cuộc sống mới thực sự bắt đầu.
Chỉ có Trương Giai Diễm trực tiếp đặt hành lý xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc gương treo ở cửa sổ nơi có ánh sáng tốt nhất. Cô ta soi gương, tết lại tóc, rồi thay một bộ quần áo màu sáng mới toanh, vội vàng đi ra ngoài.
Điểm thanh niên trí thức là những căn nhà trệt liền kề, mỗi phòng ở hai người, tiện cho việc quản lý nhưng lại thiếu chút riêng tư. Trương Giai Diễm vừa ra khỏi cửa, mấy phòng bên cạnh đều nhìn thấy. Vương Á Lệ ở ngay cạnh phòng cô ta, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, rồi hừ một tiếng: "Mau nhìn kìa, có người lại muốn đi cho không rồi."
"Á Lệ, cô đừng nói nữa, lát nữa Giai Diễm nghe thấy lại muốn nổi giận bây giờ." Người nói chuyện là một thanh niên trí thức khác tên Chu Mỹ Quyên.
Vương Á Lệ bây giờ chẳng sợ Trương Giai Diễm nữa. Cô ta phát hiện, người này bây giờ chỉ là hổ giấy, xa rời cha mẹ, ngoài trợn mắt trừng người thì cái gì cô ta cũng không làm được.
"Ai sợ cô ta chứ?" Vương Á Lệ nói rồi quay đầu nhìn Chu Mỹ Quyên: "Mỹ Quyên, tôi thấy lớp trưởng không thích Trương Giai Diễm, cô thấy sao?"
Chu Mỹ Quyên nghĩ đến Giang Quang Vĩ, nghĩ đến lời dặn dò của chị cả mình, chẳng nói gì, chỉ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Vương Á Lệ cười một tiếng: "Hừ, cô đúng là mọt sách." Sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn hành lý: "Lớp trưởng chắc chắn không thích cô ta đâu, cô cứ xem đi, sau này cô ta sẽ có lúc phải khóc thét lên cho mà xem." Trong giọng nói của cô ta lộ ra vài phần đắc ý.
Chu Mỹ Quyên không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cô không có ý định tham gia vào những cuộc tranh chấp giữa các bạn học. Giống như chị cả đã nói, ra ngoài thì ít nói mới là tốt, huống hồ ở một cái nơi xa lạ như thế này.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 96
10.0/10 từ 31 lượt.