Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 73

27@-

Phương Tri Lễ vừa nghe nói em gái bị người ta bóng gió mỉa mai đã không kìm được cơn giận, lập tức bật dậy, tay áo xắn cao, gân xanh nổi lên bên thái dương, dáng vẻ rõ ràng là định xông ra ngoài ăn thua đủ. Nhưng còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, đã bị Phương Tri Thư túm chặt lấy tay kéo lại, giọng anh cả thấp trầm mà dứt khoát:


“Em định làm gì? Vì một câu nói mà muốn đánh người à? Còn muốn làm phi công nữa không?”


Hiếm khi Phương Tri Lễ cãi lời anh cả, lần này lại không nhịn được, trừng mắt nhìn anh, cãi lại một cách gay gắt:


“Lẽ nào cứ để người ta ngang nhiên bắt nạt Dạng Dạng như thế à? Ai cho bà ta cái quyền đó? Người ta có bệnh thì cũng không đến lượt bà ta lên mặt! Hơn nữa, Dạng Dạng có phải thật sự bệnh tật gì đâu!”


Nói đến đây, giọng anh chùng xuống, pha lẫn xót xa và uất ức:



“Hồi còn bé đúng là em ấy yếu hơn người ta một chút, dễ cảm sốt hơn bình thường, nhưng trẻ con mà, đứa nào chẳng từng ốm đau? Cùng lắm là phải uống thuốc nhiều hơn vài lần thôi, thế mà họ cứ chụp lên đầu em ấy cái mác ‘bệnh tật’, gán cho em ấy cái danh ‘gánh nặng’. Họ có bao giờ thật sự nhìn vào con người em ấy chưa?”


Anh hít sâu một hơi, nắm tay siết lại thật chặt như muốn kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng trào:


“Huống chi, em ấy đến đây bao lâu rồi, em ấy đã phải uống viên thuốc nào chưa? Tự tay nấu cơm, tự mình gánh vác công việc gia đình khi anh em ta vắng mặt, chưa từng kêu ca một câu. Sức khoẻ như thế mà cũng bị đem ra dè bỉu, thế thì thiên hạ này còn biết phân biệt đúng sai gì nữa không?”


Phương Tri Thư không đôi co thêm với em trai, chỉ lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa, đôi giày dính bụi đỏ từ doanh trại in dấu đều trên nền xi măng đã ngả màu cũ kỹ. Anh đi thẳng tới trước mặt em gái, quỳ một gối xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống giờ đây ngang tầm với cô, nhẹ nhàng đến mức như sợ làm cô giật mình:


“Lúc đó, Dạng Dạng đã nói gì? Còn trong lòng em nghĩ thế nào?”


Phương Tri Ý chẳng chút ngại ngùng, nhún vai đáp, giọng thản nhiên nhưng không giấu được vẻ đắc ý nhỏ nhỏ:



"Anh cả và anh hai đã nói với em, đây cũng là nhà của em. Em với anh cả, anh hai là ruột thịt, là người một nhà, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau. Đổi lại là em có khả năng, em cũng sẽ làm như vậy. Sao có thể nói là em liên luỵ anh cả anh hai?"


Lời này hơi giống như tự khen bản thân một chút – rõ ràng được hai anh trai yêu chiều bao bọc từng li từng tí, nhưng Phương Tri Ý vẫn mạnh miệng không chút ngại ngùng. 


Cô biết, các anh đều vui mừng thấy cô "mạnh miệng" như vậy.


Anh nhìn em gái, khoé mắt như có ánh cười, nhưng bên trong là một nỗi nhẹ nhõm sâu kín. Anh gật đầu ngay, giọng bình thản nhưng từng chữ đều đanh lại:


“Đúng. Ba anh em mình là một nhà, m.á.u mủ ruột rà. Người ngoài có nói gì cũng mặc, lời của họ không đủ để khiến em phải gục ngã, cũng không đủ khiến anh đổi dạ.”


Điều Phương Tri Thư thật sự muốn biết, chính là suy nghĩ sâu trong lòng em gái mình. Dù em đã đến đây được một tuần, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, mỗi lần gặp mặt đều là bộ dáng nhẹ nhõm, hạnh phúc. Nhưng Phương Tri Thư biết, bên cạnh em lúc nào cũng có người đi theo, hành động bảo vệ, nhưng trên thực tế lại vô hình dựng nên một bức tường, cách ly em khỏi thế giới bên ngoài.



Nhưng lý trí lại kéo anh đứng vững ở một bên: không thể mạo hiểm.


Anh vẫn nhớ rõ, năm ấy, em gái vừa mới lên cấp hai, vì bệnh mà phải nghỉ học gần nửa tháng. Ngày thứ hai trở lại trường, chỉ vì vài lời đàm tiếu vô tâm của bạn học, em đã một mình bỏ đi, chạy thẳng ra bờ sông ngoại ô Nam Thành.


Nếu không phải bố mẹ và giáo viên phát hiện kịp thời… hôm đó, có lẽ người nằm dưới dòng sông lạnh buốt ấy… chính là Dạng Dạng, em gái của anh.


Ký ức đó như một chiếc gai cắm sâu trong tim, dù năm tháng đã qua, vẫn chẳng thể rút ra được.


Vậy nên, dù hiện giờ em gái có cười rạng rỡ, có hoạt bát đến mấy, thì chỉ cần một gợn sóng nhỏ lướt qua, anh cũng không dám lơ là.


Cũng bởi vì thế, khi nghe thấy câu nói ban nãy, tuy trong lòng dâng lên cơn giận dữ, nhưng anh vẫn cố nén lại, bình tĩnh lắng nghe. Bởi anh muốn hiểu thật sự—em gái mình, rốt cuộc đang nghĩ gì.


Nếu cô vẫn như năm đó, bị hỏi thì cúi đầu trốn tránh, không nói nửa lời—vậy thì cho dù cô có cười tươi đến mấy, anh cũng chẳng thể yên lòng dù chỉ một giây.



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 73
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...