Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 71
27@-
"Chị à, chúng tôi chỉ nói riêng với nhau thôi, tuyệt đối không nhắc trước mặt con bé." – Có người vội vàng nói.
Trước mặt người lùn không nói chuyện thấp, đạo lý này ai cũng hiểu.
"Nhưng nói riêng cũng chưa chắc không truyền đến tai người khác." – Đào Quế Vân bình thản đáp.
Khu nhà lớn thế này, ít nhất cũng cả trăm hộ dân. Ai dám chắc lời vừa nói ra sẽ không bị lan truyền? Gió lọt qua khe cửa, huống hồ là lời con người.
Lúc này có người không phục, hừ lạnh:
"Chị Đào, lời chị nói cũng thật buồn cười. Nói vậy thì chúng tôi ngay cả chuyện riêng cũng không được nói nữa sao?"
Nói xong còn hừ một câu không phục: "Nịnh nọt, chẳng phải thấy con gái thủ trưởng và cô gái nhà họ Phương thân thiết sao, nên vội vàng nịnh bợ sao?"
Nói rồi lại buông một câu mát mẻ:
"Chẳng phải vì con gái thủ trưởng thân với cô gái nhà họ Phương nên chị mới vội vàng nịnh bợ hay sao?"
Một người khác lên tiếng hòa giải:
"Thôi, Xuân Hoa, chị Đào nói cũng không sai. Chúng ta sống từng này tuổi rồi, lời ăn tiếng nói vẫn nên biết chừng mực. Chuyện phiếm thì nói được, nhưng chuyện thân thể của cô gái nhỏ, biết là được rồi, đừng lan ra khắp nơi, nghe không?"
Người nói biết rõ, đứa con đầu lòng của Đào Quế Vân năm xưa không giữ được, chỉ sống lay lắt chưa đầy nửa năm rồi mất. Chuyện ấy thành nỗi đau chôn sâu trong tim người làm mẹ, đến nay vẫn không muốn ai nhắc lại. Cũng chính vì từng nếm trải cái cảm giác ôm con mà không thể cứu, nên Đào Quế Vân càng kiêng kỵ chuyện bàn tán sức khoẻ trẻ nhỏ. Không phải mê tín, mà là từng đau đến thấu tim gan – nên mới hiểu, đôi khi một lời nói cũng có thể đ.â.m trúng chỗ mềm nhất của người ta.
Hoàn toàn không phải là nịnh nọt không nịnh nọt như Ngô Xuân Hoa nghĩ.
Ngô Xuân Hoa không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng. Bà vốn chẳng có ác ý, chỉ tò mò hỏi han vài câu cho biết. Vậy mà giờ lại bị nói bóng nói gió, chẳng khác nào bị gán cho cái tiếng độc mồm độc miệng.
Huống chi lúc trò chuyện với cô bé, bà chưa từng nhắc đến nửa chữ liên quan đến bệnh tật hay chuyện buồn gì. Giờ bị người ta chĩa mũi dùi như thế, trong lòng không khỏi có chút nghẹn.
Đào Quế Vân cũng biết, mình vừa rồi có phần phản ứng thái quá. Nhưng cứ nghĩ đến cái giọng điệu gay gắt, chẳng chịu kiêng dè nửa lời của Giang Hồng Mai, trong lòng bà lại trào lên một cơn nghèn nghẹn — nghẹn vì tức, nhưng cũng nghẹn vì chạm đúng vào nỗi đau cũ.
Chẳng hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, bà lại nghĩ đến đứa con đầu lòng của mình. Con bé ấy… chỉ sống được có nửa năm. Người ta chưa từng mất con thì làm sao hiểu được, có những vết thương cả đời không lành.
Bà cắn chặt răng, giọng trầm xuống, như buông một nhát cắt:
“Dù sao thì cái miệng không biết giữ, cái tính hay nói bậy của Giang Hồng Mai sớm muộn gì cũng gây chuyện. Mấy cô thấy không sao thì cứ vậy đi, đến lúc thật sự có chuyện thì đừng trách tôi không nhắc trước.”
Dứt lời, bà xách giỏ xoay người đi thẳng về phía sâu trong rừng thông. Những người quen thân cũng vội vàng đi theo sau. Còn lại vài người lặng lẽ cúi đầu tiếp tục nhặt nấm, rừng thông dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng gió rì rào qua tán lá.
————
Trong khi nơi đó còn âm ỉ sóng ngầm, thì nhà họ Phương lại một mảnh hòa thuận, ấm áp.
Phương Tri Lễ vừa nghe em gái nhắc đến cha mẹ thì lập tức như được tiếp thêm động lực:
“Chuyện đó để anh lo! Em nghỉ chút đi.”
Nói rồi quay sang Bùi Từ, hắng giọng:
“Cậu còn đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp đi!”
Bùi Từ nhướng mày, giả vờ bất mãn:
“Tôi có bao giờ trốn việc đâu?”
Phương Tri Lễ cười hì hì. Gần đây, Bùi Từ gần như đã thành công nhân dài hạn của nhà anh. Ngày nào cũng ăn cơm ở đây, làm việc thì không ít mà còn biết điều đưa tiền ăn, tính ra, Phương Tri Lễ cảm thấy mình thực sự kiếm được món hời.
Có anh hai và Bùi Từ phụ dọn nấm rừng, Phương Tri Ý yên tâm vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Buổi sáng trước khi rời đi, cô đã tranh thủ sơ chế sẵn đồ ăn, bỏ vào tủ bảo quản tạm, giờ về chỉ cần hâm lại là dùng được.
Thái Văn Quân cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Tay nghề nấu nướng tuy không bằng Phương Tri Ý, nhưng kỹ thuật dùng d.a.o lại không chê vào đâu được, có lẽ vì là bác sĩ, nên động tác cắt thái rất gọn gàng, sạch sẽ.
Phương Tri Ý thấy vậy thì không tiếc lời khen vài câu, khen đến mức Thái Văn Quân hơi ngượng ngùng, bị cô gái nhỏ chọc đến mức tai cũng đỏ lên.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
"Chị à, chúng tôi chỉ nói riêng với nhau thôi, tuyệt đối không nhắc trước mặt con bé." – Có người vội vàng nói.
Trước mặt người lùn không nói chuyện thấp, đạo lý này ai cũng hiểu.
"Nhưng nói riêng cũng chưa chắc không truyền đến tai người khác." – Đào Quế Vân bình thản đáp.
Khu nhà lớn thế này, ít nhất cũng cả trăm hộ dân. Ai dám chắc lời vừa nói ra sẽ không bị lan truyền? Gió lọt qua khe cửa, huống hồ là lời con người.
Lúc này có người không phục, hừ lạnh:
"Chị Đào, lời chị nói cũng thật buồn cười. Nói vậy thì chúng tôi ngay cả chuyện riêng cũng không được nói nữa sao?"
Nói xong còn hừ một câu không phục: "Nịnh nọt, chẳng phải thấy con gái thủ trưởng và cô gái nhà họ Phương thân thiết sao, nên vội vàng nịnh bợ sao?"
Nói rồi lại buông một câu mát mẻ:
"Chẳng phải vì con gái thủ trưởng thân với cô gái nhà họ Phương nên chị mới vội vàng nịnh bợ hay sao?"
Một người khác lên tiếng hòa giải:
"Thôi, Xuân Hoa, chị Đào nói cũng không sai. Chúng ta sống từng này tuổi rồi, lời ăn tiếng nói vẫn nên biết chừng mực. Chuyện phiếm thì nói được, nhưng chuyện thân thể của cô gái nhỏ, biết là được rồi, đừng lan ra khắp nơi, nghe không?"
Người nói biết rõ, đứa con đầu lòng của Đào Quế Vân năm xưa không giữ được, chỉ sống lay lắt chưa đầy nửa năm rồi mất. Chuyện ấy thành nỗi đau chôn sâu trong tim người làm mẹ, đến nay vẫn không muốn ai nhắc lại. Cũng chính vì từng nếm trải cái cảm giác ôm con mà không thể cứu, nên Đào Quế Vân càng kiêng kỵ chuyện bàn tán sức khoẻ trẻ nhỏ. Không phải mê tín, mà là từng đau đến thấu tim gan – nên mới hiểu, đôi khi một lời nói cũng có thể đ.â.m trúng chỗ mềm nhất của người ta.
Hoàn toàn không phải là nịnh nọt không nịnh nọt như Ngô Xuân Hoa nghĩ.
Ngô Xuân Hoa không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng. Bà vốn chẳng có ác ý, chỉ tò mò hỏi han vài câu cho biết. Vậy mà giờ lại bị nói bóng nói gió, chẳng khác nào bị gán cho cái tiếng độc mồm độc miệng.
Huống chi lúc trò chuyện với cô bé, bà chưa từng nhắc đến nửa chữ liên quan đến bệnh tật hay chuyện buồn gì. Giờ bị người ta chĩa mũi dùi như thế, trong lòng không khỏi có chút nghẹn.
Đào Quế Vân cũng biết, mình vừa rồi có phần phản ứng thái quá. Nhưng cứ nghĩ đến cái giọng điệu gay gắt, chẳng chịu kiêng dè nửa lời của Giang Hồng Mai, trong lòng bà lại trào lên một cơn nghèn nghẹn — nghẹn vì tức, nhưng cũng nghẹn vì chạm đúng vào nỗi đau cũ.
Chẳng hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, bà lại nghĩ đến đứa con đầu lòng của mình. Con bé ấy… chỉ sống được có nửa năm. Người ta chưa từng mất con thì làm sao hiểu được, có những vết thương cả đời không lành.
Bà cắn chặt răng, giọng trầm xuống, như buông một nhát cắt:
“Dù sao thì cái miệng không biết giữ, cái tính hay nói bậy của Giang Hồng Mai sớm muộn gì cũng gây chuyện. Mấy cô thấy không sao thì cứ vậy đi, đến lúc thật sự có chuyện thì đừng trách tôi không nhắc trước.”
Dứt lời, bà xách giỏ xoay người đi thẳng về phía sâu trong rừng thông. Những người quen thân cũng vội vàng đi theo sau. Còn lại vài người lặng lẽ cúi đầu tiếp tục nhặt nấm, rừng thông dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng gió rì rào qua tán lá.
————
Trong khi nơi đó còn âm ỉ sóng ngầm, thì nhà họ Phương lại một mảnh hòa thuận, ấm áp.
Phương Tri Lễ vừa nghe em gái nhắc đến cha mẹ thì lập tức như được tiếp thêm động lực:
“Chuyện đó để anh lo! Em nghỉ chút đi.”
Nói rồi quay sang Bùi Từ, hắng giọng:
“Cậu còn đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp đi!”
Bùi Từ nhướng mày, giả vờ bất mãn:
“Tôi có bao giờ trốn việc đâu?”
Phương Tri Lễ cười hì hì. Gần đây, Bùi Từ gần như đã thành công nhân dài hạn của nhà anh. Ngày nào cũng ăn cơm ở đây, làm việc thì không ít mà còn biết điều đưa tiền ăn, tính ra, Phương Tri Lễ cảm thấy mình thực sự kiếm được món hời.
Có anh hai và Bùi Từ phụ dọn nấm rừng, Phương Tri Ý yên tâm vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Buổi sáng trước khi rời đi, cô đã tranh thủ sơ chế sẵn đồ ăn, bỏ vào tủ bảo quản tạm, giờ về chỉ cần hâm lại là dùng được.
Thái Văn Quân cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Tay nghề nấu nướng tuy không bằng Phương Tri Ý, nhưng kỹ thuật dùng d.a.o lại không chê vào đâu được, có lẽ vì là bác sĩ, nên động tác cắt thái rất gọn gàng, sạch sẽ.
Phương Tri Ý thấy vậy thì không tiếc lời khen vài câu, khen đến mức Thái Văn Quân hơi ngượng ngùng, bị cô gái nhỏ chọc đến mức tai cũng đỏ lên.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 71
10.0/10 từ 31 lượt.