Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 61
26@-
Từ khu nhà ở ra đến trang trại tuy không tính là quá xa, nhưng nếu đi bộ thì cũng mất một khoảng thời gian đáng kể.
Biên giới phía Bắc rộng lớn, chiếm gần một phần sáu diện tích cả nước. Địa hình nơi đây chủ yếu là núi rừng, khí hậu khắc nghiệt, giao thông không thuận tiện. Chính vì thế, dù sinh hoạt bộ đội đã ổn định hơn trước nhiều, nhưng đi lại giữa các khu vẫn khá vất vả, đặc biệt là với người thể lực kém.
Những dãy núi nối nhau trùng điệp như sóng nước, không hiểm trở dựng đứng như núi rừng phương Nam, mà trải dài thoai thoải, mang lại cảm giác trầm tĩnh, rộng lớn. Phương Tri Ý đứng tại chỗ nhìn ra xa, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi thành tên. Cô rất thích nơi này – hoang vu, hùng vĩ, và khiến con người ta như nhỏ bé đi.
Phương Tri Lễ thì lại có phần mất tự nhiên. Từ lúc ra khỏi nhà, anh đã cảm thấy mình bị Bùi Từ “lấn át ánh hào quang”. Đến khi ra gần đến đường rẽ, anh vội vàng lên tiếng:
“Dạng Dạng, em đợi ở đây nhé. Anh đến khu chăn thả mượn hai con ngựa, đi bộ thế này lâu lắm.”
Loại địa hình sườn đồi thoai thoải trông thì gần, nhưng thực ra đi bộ lại rất tốn sức. Phương Tri Ý tự hiểu thể trạng hiện tại của mình, dù đã khỏe hơn trước, nhưng nếu cố đi sẽ rất mệt, vì thế liền gật đầu ngoan ngoãn:
“Vâng, anh đi đi.”
Phương Tri Lễ thấy em gái không phản đối thì yên tâm chạy đi luôn, chân dài bước nhanh như gió. Mãi đến khi chạy được một đoạn xa, anh mới giật mình nhận ra:
Ủa, mình đi làm gì thế này? Không phải nên để Bùi Từ đi mới đúng à? Còn mình thì ở lại với em gái chứ?
Chỉ là giờ quay lại thì có vẻ kỳ quá, mà đã chạy xa thế này rồi, thôi thì đành tiếp tục vậy. Đúng là… lại thất sách rồi!
Phương Tri Ý và Bùi Từ chờ chưa đến nửa tiếng thì đã thấy Phương Tri Lễ cưỡi ngựa quay về. Dưới ánh nắng chói chang của vùng biên, bóng anh trên lưng ngựa hiện lên vô cùng oai phong, phía sau còn dắt thêm hai con ngựa khác. Bờm ngựa tung bay trong gió, vó ngựa đều bước mạnh mẽ, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt hiếm có.
Cảnh tượng trước mắt khiến Phương Tri Ý vừa thích thú vừa háo hức. Cô đứng bên vệ đường, tay vẫy không ngừng, miệng gọi lớn:
“Anh ơi, chạy nhanh lên nữa đi!”
Gió mạnh thổi qua, tiếng gọi của cô không truyền được đến tai người anh, nhưng Phương Tri Lễ vẫn cảm nhận rõ sự vui vẻ của em gái. Anh ngồi thẳng lưng, một tay điều khiển dây cương, tay kia giơ cao vẫy lại, giọng đầy tự hào hét lên:
“Dạng Dạng, thấy anh ngầu không?”
Chẳng mấy chốc, Phương Tri Lễ đã dừng ngựa trước mặt họ.
“Dạng Dạng, để anh dắt em chạy một vòng thử trước nhé?” – anh hỏi.
Phương Tri Ý lập tức lắc đầu. Cô biết cưỡi ngựa, kỹ thuật không tệ – tuy không dám nói là giỏi, nhưng ít nhất cũng đủ sức tự mình điều khiển, không cần ai dắt đi. Ở thời mạt thế, phương tiện cơ giới không phải lúc nào cũng có nhiên liệu hay còn nguyên vẹn để sử dụng. Đôi khi, để vượt qua địa hình hoang dã, vận chuyển nhu yếu phẩm hoặc tránh né đám tang thi, cưỡi ngựa lại trở thành phương án duy nhất. Lúc ấy, vì sinh tồn, cô từng học đủ thứ: lái xe tải, b.ắ.n súng, trồng rau, nấu cơm, thậm chí cả kỹ năng kỵ mã. Dần dà, những điều tưởng như viển vông trong xã hội cũ lại trở thành bản lĩnh sống còn mà cô tích lũy được theo năm tháng. Quan trọng hơn, cô chưa từng thích cảm giác bị người khác điều khiển phương hướng mà dắt đi – dù là ngựa, hay là chính mình.
Phương Tri Lễ tưởng em gái sợ hãi, không ép buộc. Anh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dắt tới trước mặt cô một con ngựa lông trắng muốt, vó cao, dáng đứng vững vàng – là con ngựa mà anh đã cẩn thận chọn từ trại chăn nuôi.
Người phụ trách ở trại nói rằng con này rất hiền, tính tình ngoan ngoãn, rất hợp cho người chưa quen cưỡi.
“Dạng Dạng, anh nói trước vài điểm cơ bản nhé. Cưỡi ngựa quan trọng là cảm giác cơ thể – giữ thăng bằng, điều khiển dây cương, và đừng bao giờ giật mạnh bất ngờ. Anh đỡ em lên rồi dắt đi mấy vòng, cho quen trước đã.”
Phương Tri Ý gật đầu, đưa tay định vuốt bờm con ngựa, chưa kịp chạm thì con ngựa trắng đã chủ động cúi đầu, nhẹ nhàng dụi má vào vai cô, rồi còn dùng trán cọ cọ vào má cô rất thân thiết.
Phản ứng bất ngờ này khiến cả Phương Tri Lễ và Bùi Từ đều khựng lại.
“Ơ, chuyện gì thế? Nó đang làm gì vậy?” – Phương Tri Lễ ngạc nhiên hỏi.
“Chắc là... nó thích Dạng Dạng rồi.” – Bùi Từ nói, giọng có phần khâm phục. Là người từng học huấn luyện ngựa trong doanh trại, anh biết rõ: một con ngựa chủ động thân cận thế này là biểu hiện rõ ràng của sự tin tưởng và yêu thích.
Phương Tri Lễ nghe vậy càng đắc ý:
“Thấy chưa! Tôi đã nói mà – em gái tôi ai mà không thích được chứ, ngay cả ngựa cũng không thoát khỏi "mị lực" của em gái tôi."
Bùi Từ: ...
Lười tranh luận với tên ngốc này.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Từ khu nhà ở ra đến trang trại tuy không tính là quá xa, nhưng nếu đi bộ thì cũng mất một khoảng thời gian đáng kể.
Biên giới phía Bắc rộng lớn, chiếm gần một phần sáu diện tích cả nước. Địa hình nơi đây chủ yếu là núi rừng, khí hậu khắc nghiệt, giao thông không thuận tiện. Chính vì thế, dù sinh hoạt bộ đội đã ổn định hơn trước nhiều, nhưng đi lại giữa các khu vẫn khá vất vả, đặc biệt là với người thể lực kém.
Những dãy núi nối nhau trùng điệp như sóng nước, không hiểm trở dựng đứng như núi rừng phương Nam, mà trải dài thoai thoải, mang lại cảm giác trầm tĩnh, rộng lớn. Phương Tri Ý đứng tại chỗ nhìn ra xa, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi thành tên. Cô rất thích nơi này – hoang vu, hùng vĩ, và khiến con người ta như nhỏ bé đi.
Phương Tri Lễ thì lại có phần mất tự nhiên. Từ lúc ra khỏi nhà, anh đã cảm thấy mình bị Bùi Từ “lấn át ánh hào quang”. Đến khi ra gần đến đường rẽ, anh vội vàng lên tiếng:
“Dạng Dạng, em đợi ở đây nhé. Anh đến khu chăn thả mượn hai con ngựa, đi bộ thế này lâu lắm.”
Loại địa hình sườn đồi thoai thoải trông thì gần, nhưng thực ra đi bộ lại rất tốn sức. Phương Tri Ý tự hiểu thể trạng hiện tại của mình, dù đã khỏe hơn trước, nhưng nếu cố đi sẽ rất mệt, vì thế liền gật đầu ngoan ngoãn:
“Vâng, anh đi đi.”
Phương Tri Lễ thấy em gái không phản đối thì yên tâm chạy đi luôn, chân dài bước nhanh như gió. Mãi đến khi chạy được một đoạn xa, anh mới giật mình nhận ra:
Ủa, mình đi làm gì thế này? Không phải nên để Bùi Từ đi mới đúng à? Còn mình thì ở lại với em gái chứ?
Chỉ là giờ quay lại thì có vẻ kỳ quá, mà đã chạy xa thế này rồi, thôi thì đành tiếp tục vậy. Đúng là… lại thất sách rồi!
Phương Tri Ý và Bùi Từ chờ chưa đến nửa tiếng thì đã thấy Phương Tri Lễ cưỡi ngựa quay về. Dưới ánh nắng chói chang của vùng biên, bóng anh trên lưng ngựa hiện lên vô cùng oai phong, phía sau còn dắt thêm hai con ngựa khác. Bờm ngựa tung bay trong gió, vó ngựa đều bước mạnh mẽ, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt hiếm có.
Cảnh tượng trước mắt khiến Phương Tri Ý vừa thích thú vừa háo hức. Cô đứng bên vệ đường, tay vẫy không ngừng, miệng gọi lớn:
“Anh ơi, chạy nhanh lên nữa đi!”
Gió mạnh thổi qua, tiếng gọi của cô không truyền được đến tai người anh, nhưng Phương Tri Lễ vẫn cảm nhận rõ sự vui vẻ của em gái. Anh ngồi thẳng lưng, một tay điều khiển dây cương, tay kia giơ cao vẫy lại, giọng đầy tự hào hét lên:
“Dạng Dạng, thấy anh ngầu không?”
Chẳng mấy chốc, Phương Tri Lễ đã dừng ngựa trước mặt họ.
“Dạng Dạng, để anh dắt em chạy một vòng thử trước nhé?” – anh hỏi.
Phương Tri Ý lập tức lắc đầu. Cô biết cưỡi ngựa, kỹ thuật không tệ – tuy không dám nói là giỏi, nhưng ít nhất cũng đủ sức tự mình điều khiển, không cần ai dắt đi. Ở thời mạt thế, phương tiện cơ giới không phải lúc nào cũng có nhiên liệu hay còn nguyên vẹn để sử dụng. Đôi khi, để vượt qua địa hình hoang dã, vận chuyển nhu yếu phẩm hoặc tránh né đám tang thi, cưỡi ngựa lại trở thành phương án duy nhất. Lúc ấy, vì sinh tồn, cô từng học đủ thứ: lái xe tải, b.ắ.n súng, trồng rau, nấu cơm, thậm chí cả kỹ năng kỵ mã. Dần dà, những điều tưởng như viển vông trong xã hội cũ lại trở thành bản lĩnh sống còn mà cô tích lũy được theo năm tháng. Quan trọng hơn, cô chưa từng thích cảm giác bị người khác điều khiển phương hướng mà dắt đi – dù là ngựa, hay là chính mình.
Phương Tri Lễ tưởng em gái sợ hãi, không ép buộc. Anh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dắt tới trước mặt cô một con ngựa lông trắng muốt, vó cao, dáng đứng vững vàng – là con ngựa mà anh đã cẩn thận chọn từ trại chăn nuôi.
Người phụ trách ở trại nói rằng con này rất hiền, tính tình ngoan ngoãn, rất hợp cho người chưa quen cưỡi.
“Dạng Dạng, anh nói trước vài điểm cơ bản nhé. Cưỡi ngựa quan trọng là cảm giác cơ thể – giữ thăng bằng, điều khiển dây cương, và đừng bao giờ giật mạnh bất ngờ. Anh đỡ em lên rồi dắt đi mấy vòng, cho quen trước đã.”
Phương Tri Ý gật đầu, đưa tay định vuốt bờm con ngựa, chưa kịp chạm thì con ngựa trắng đã chủ động cúi đầu, nhẹ nhàng dụi má vào vai cô, rồi còn dùng trán cọ cọ vào má cô rất thân thiết.
Phản ứng bất ngờ này khiến cả Phương Tri Lễ và Bùi Từ đều khựng lại.
“Ơ, chuyện gì thế? Nó đang làm gì vậy?” – Phương Tri Lễ ngạc nhiên hỏi.
“Chắc là... nó thích Dạng Dạng rồi.” – Bùi Từ nói, giọng có phần khâm phục. Là người từng học huấn luyện ngựa trong doanh trại, anh biết rõ: một con ngựa chủ động thân cận thế này là biểu hiện rõ ràng của sự tin tưởng và yêu thích.
Phương Tri Lễ nghe vậy càng đắc ý:
“Thấy chưa! Tôi đã nói mà – em gái tôi ai mà không thích được chứ, ngay cả ngựa cũng không thoát khỏi "mị lực" của em gái tôi."
Bùi Từ: ...
Lười tranh luận với tên ngốc này.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 61
10.0/10 từ 31 lượt.