Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 58

29@-

Bùi Từ thấy trong bát nhỏ của Phương Tri Ý đã đầy ắp thức ăn do hai người anh gắp cho, nên cũng không gắp thêm nữa. Anh đặt đũa xuống, nghiêng đầu hỏi nhỏ:


“Chiều nay anh được nghỉ huấn luyện, Dạng Dạng có muốn ra ngoài chơi không?”


Phương Tri Ý ngước lên, đôi mắt trong veo chớp chớp:
“Đi đâu chơi ạ?”


“Ra sau núi. Anh bắt thỏ cho em.”


Thật ra ý này Bùi Từ đã suy nghĩ từ hôm qua. Lúc nghỉ giải lao giữa buổi huấn luyện, anh vô tình nghe Phương Tri Lễ kể về sinh hoạt của em gái. 


Nói đúng ra, mặc dù anh cộng thêm hai anh em nhà họ Phương, tính ra người nhà của cô gái nhỏ không ít, nhưng đều bận rộn, cũng không có ai có thời gian dành cho cô.



Phương đại ca thì khỏi nói, từ sáng đến tối bù đầu với công tác, đến bữa cơm còn không chắc có thời gian ăn cho tử tế. Anh và Phương Tri Lễ là lính huấn luyện bay, mỗi ngày ngoài thời gian rèn thể lực còn phải học lý thuyết, bổ sung kiến thức quân sự – kỹ thuật, rồi tham gia xây dựng giáo án huấn luyện cùng trung đội. Bản thân Bùi Từ còn theo nhóm kiểm tra kỹ thuật để tìm hiểu cấu tạo và quy trình bảo dưỡng phi cơ.


Còn cô gái nhỏ thì vẫn đang trong giai đoạn chuyển tiếp, từ cuộc sống thường dân sang môi trường quân khu kỷ luật nghiêm ngặt. Ngoài việc ở nhà làm quen hoàn cảnh, phần lớn thời gian đều lủi thủi một mình.


Hôm qua trên xe, anh thấy cô đặc biệt thích thú khi trông thấy con vật nhỏ lông xù. Bùi Từ nghĩ, đằng sau căn cứ có rừng thưa và đồng cỏ, thời điểm này thỏ hoang hay ra kiếm ăn, nếu bắt được một con đem về nuôi, cũng có thể làm bạn cho cô khi vắng người.


“Được ạ!” – Phương Tri Ý nghe đến "bắt thỏ" thì mắt sáng rỡ, gật đầu như gà mổ thóc – “Cảm ơn Bùi Từ ca!”


Nghe thấy tiếng "Bùi Từ ca", Phương Tri Lễ đang ngậm miếng cơm suýt nữa thì nghẹn. Em gái ruột của mình mà lại gọi người khác thân thiết như thế, trong lòng anh đột nhiên thấy không cam tâm.


Phương Tri Lễ vội vàng nuốt cơm, giơ tay chen lời:
“Dạng Dạng, anh cũng đi với em!”


Nói rồi còn trừng mắt nhìn Bùi Từ một cái, như muốn nói: Em gái tôi, tôi chẳng lẽ không biết cách bắt thỏ cho nó chắc?



Nói xong còn trừng mắt nhìn Bùi Từ, ai bảo cậu ra vẻ chứ, em gái tôi, tôi không biết giúp em gái bắt thỏ sao?


Bùi Từ cũng không chịu thua, bắt gặp ánh mắt của Phương Tri Lễ liền nhướng nhẹ đuôi mày, ánh mắt như muốn nói: “Là em gái ruột của cậu đấy, vậy mà cậu không nghĩ đến chuyện bắt thỏ cho em gái trước tôi sao?”


Phương Tri Lễ hoàn toàn bị hạ gục. Ngoài việc lo chuẩn bị vải vóc may quần áo cho em gái, thỉnh thoảng dúi cho cô bé chút tiền tiêu vặt, anh thật sự không nghĩ ra được điều gì đặc biệt hơn để khiến em gái vui.


Có lẽ do khoảng cách tuổi tác quá lớn, anh vốn không hiểu con gái nhỏ tuổi thích gì, càng không giỏi thể hiện cảm xúc. Nhưng… Bùi Từ cũng ngang tuổi anh cơ mà? Sao cậu ta lại có thể nghĩ ra chuyện bắt thỏ để lấy lòng em gái trước cả anh?


So đi tính lại, trong lòng Phương Tri Lễ dâng lên một cảm giác tội lỗi mơ hồ, nhưng lại nhanh chóng tự trấn an bằng một tia đắc ý: “Dù sao thì Dạng Dạng vẫn là em gái ruột của mình. Dù Bùi Từ có giỏi giang đến đâu, cũng không thể ‘cướp’ được em gái đi đâu!”


Tuy nghĩ vậy, nhưng ánh mắt anh vẫn vô thức liếc nhìn Bùi Từ, rồi ngấm ngầm hạ quyết tâm: Lần sau nhất định phải làm tốt hơn cái anh trai hờ này.


Bùi Từ không buồn để ý đến thái độ so đo trẻ con của Phương Tri Lễ, quay sang nhìn Phương Tri Thư, lúc này vẫn còn mặc quân phục chỉnh tề, vừa tranh thủ ăn cơm, vừa đọc bản phân công trực ban chiều nay.



Phương Tri Ý hỏi một câu: "Anh cả, anh có đi cùng chúng em không?"


Phương Tri Thư ngước mắt lên, ánh mắt nhu hòa, nhưng cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu:
“Không được rồi, chiều nay anh nhiều việc lắm."


Phương Tri Ý gật đầu ngoan ngoãn. Thật ra cô biết anh cả rất bận, chỉ là vô thức hỏi một câu. Thấy trong mắt anh thoáng hiện vẻ áy náy, cô liền cười tươi an ủi:
“Vậy anh cứ làm việc cho tốt nhé, không được lười biếng đâu đấy!”


Cô bé tinh nghịch khiến Phương Tri Thư bật cười thành tiếng. Anh đưa tay xoa nhẹ mái đầu mềm mại của em gái, giọng dịu dàng mà nghiêm nghị:


“Được, anh cả cố gắng làm việc. Dạng Dạng phải ngoan, nhớ giữ an toàn, chơi vui vẻ, đừng chạy linh tinh.”


“Anh yên tâm,” Phương Tri Lễ chen vào, giọng đầy hăng hái, “Có em ở đây, đảm bảo Dạng Dạng không thiếu niềm vui.”


Dứt lời, anh quay sang em gái, ánh mắt sáng rực:
“Dạng Dạng, có muốn cưỡi ngựa không? Anh dẫn em đến trạm chăn thả mượn hai con, anh dạy em cưỡi ngựa. Mùa này hoa cúc dại trên núi nở đẹp lắm, trời nắng nữa, cưỡi ngựa lên núi vừa mát vừa ngắm cảnh.”


Vừa nói, ánh mắt anh vừa thấp thoáng quyết tâm: Anh phải làm một người anh trai tốt mà không ai có thể thay thế. Chỉ cần là điều tốt, điều đẹp, điều vui… anh đều muốn em gái mình được hưởng đầu tiên.



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 58
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...