Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 54

37@-

Bùi Từ bị Phương Tri Lễ nhìn đến nỗi sống lưng lạnh toát, khi nghe thấy lời này thì da đầu càng tê dại, còn tưởng Phương Tri Lễ đã nhìn ra mục đích thật sự của anh, đang định tìm cách lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, thì đã nghe đối phương hại giọng nói tiếp: 


“Cậu... ăn cơm em gái tôi nấu từ sớm rồi đúng không? Có phải thèm đến phát điên không?!”


Bùi Từ:...


Anh không nói gì, chỉ nhịn không được cười khẽ một tiếng, còn tưởng người anh em tốt này của mình rốt cuộc phát hiện não là thứ tốt, không ngờ não thì có dùng đấy, nhưng không đáng kể.


Phương Tri Lễ thấy Bùi Từ im lặng không phản bác, lập tức trong lòng nở hoa, cảm giác như vừa bóc trúng vé số độc đắc. Cái sự “ngậm họng” này chắc chắn là dấu hiệu của chột dạ, trăm phần trăm đúng bài rồi!


“Đúng.” Một lúc sau, Bùi Từ gật đầu thừa nhận.


Phương Tri Lễ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, vẻ mặt như tôi còn không hiểu cậu sao, sau đó tong đầu bắt đầu tính toán: Bùi Từ đã có thể bám riết lấy không chịu buông như vậy, sao anh không nhân lúc này vắt thêm chút ‘phí bảo kê’ ?


“Làm anh em bao nhiêu năm rồi,” Phương Tri Lễ bắt đầu trưng gương mặt chính nghĩa: “Tôi cũng không phải không cho cậu đến nhà ăn cơm, nhưng mà, cũng phải có chút thành ý biểu hiện chứ?”



Lời vừa dứt, Bùi Từ đã đoán ra cái trò cũ rích này rồi. Không ngoài dự đoán, Phương Tri Lễ lại sắp giở trò ép người gọi anh.


Thế là, lần này không cần kéo dài diễn biến, anh thẳng thắn mở miệng, giọng rõ ràng, không lớn nhưng đủ để cả bàn nghe thấy:
“Anh hai.”


Không khí trong chớp mắt yên lặng kỳ lạ.


Phương Tri Thư chỉ chớp mắt cái rồi lại cúi đầu ăn cơm, như thể đã quá quen với việc "hai đứa trẻ lớn xác" này đua diễn. Bùi Từ nhỏ hơn Phương Tri Lễ hai tháng, chuyện này ai chả biết, nên gọi “anh” cũng là bình thường.


Nhưng Phương Tri Ý lại trợn tròn mắt, nhìn anh trai mình rồi lại nhìn Bùi Từ, Cô rõ ràng còn nhớ hồi ở Dung Thành, Bùi Từ từng hùng hồn nói: “Anh hai em thì phải gọi anh là anh!”


Mà giờ thì sao?


“Anh hai”? Bùi Từ vậy mà lại thật sự gọi anh trai cô là “anh hai”?


Cái này không phải là bẻ lái, mà là lật xe rồi đốt luôn khung xe ấy chứ!


Không phải đàn ông đều so đo với nhau sao ?



Không phải tuyệt đối sẽ không gọi người anh em của mình là anh à ? Không phải ai cũng nghĩ muốn làm anh sao ?


Kết quả là Bùi Từ gọi anh hai mình là anh !


Anh hai thật lợi hại !


Phương Tri Lễ ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, trên mặt anh nở rộ nụ cười rạng rỡ như hoa đào tháng Ba, đắc ý đến mức có thể mang đi phát sáng.


Anh đã nói rồi, Bùi Từ sớm muộn gì cũng phải tâm phục khẩu phục gọi mình là anh.


Không ngờ nhờ "ánh sáng" của em gái mà ngày anh thu phục được cái xương cứng Bùi Từ này đến nhanh như vậy !


Phương Tri Lễ làm ra vẻ anh cả, vỗ vai Bùi Từ một cái rõ kêu:
"Đã gọi anh là anh hai, vậy em cũng phải có trách nhiệm. Sau này phải giúp anh chăm sóc Dạng Dạng cho thật tốt, nếu dám bắt nạt con bé, anh sẽ không tha cho em đâu đấy."


Bùi Từ liếc mắt nhìn sang Phương Tri Ý vẫn đang tròn xoe mắt vì bất ngờ, sau đó làm bộ "ấm ức" gật đầu:
"Được rồi, anh hai."


Hả? Hóa ra anh hai mình... dữ vậy sao?



Phương Tri Lễ không ngờ Bùi Từ lại gọi “anh hai” một cách trôi chảy đến thế. Anh siết tay thành nắm đấm, đặt trước mũi khẽ ho một tiếng:
"Em lớn hơn Dạng Dạng, con bé cũng gọi em là anh, làm anh thì phải có dáng anh chứ, đừng có suốt ngày không đứng đắn ."


Lời này vốn là câu anh cả hay mang ra răn dạy anh, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có ngày anh lật ngược tình thế, đem nguyên câu đó trút lên người khác, cảm giác đúng là... sướng thật.


Bùi Từ chẳng những không phản bác, lại còn rất khiêm tốn gật đầu, ra vẻ “anh hai nói gì cũng đúng”, “anh hai nói là chân lý.”


Phương Tri Lễ nghĩ đến chuyện từ trường hàng không đến giờ,


lần nào cũng bị Bùi Từ đè đầu cưỡi cổ. Vậy mà lần này nhờ có em gái, anh ta cuối cùng cũng thắng một ván, thậm chí là thắng lớn!


Rốt cuộc... cũng có ngày được bước l*n đ*nh cao nhân sinh rồi!


MN ! Đúng là sung sướng đến mức muốn bay lên !


————————


Chuyện Phương Tri Ý tới căn cứ, chỉ qua một đêm đã lan khắp khu nhà ở. Phương Tri Lễ suýt nữa đã kéo em gái đi khoe khắp nơi, nhưng nghĩ tới đám lính độc thân, thô lỗ, miệng mồm như pháo nổ kia, lại sợ làm em gái sợ, nên rốt cuộc vẫn thôi.


Nhưng không dám dắt em ra khoe không có nghĩa là anh không khoe. Cả buổi sáng hôm sau, tin đồn về cô em gái từ trên trời rơi xuống của đội trưởng Phương đã lan khắp phi đội bay. Dĩ nhiên, để tránh bị đám sói già kia dòm ngó, Phương Tri Lễ chỉ kể cô em thông minh thế nào, nấu ăn giỏi ra sao, tuyệt nhiên không nhắc tới ngoại hình xinh đẹp.



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 54
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...