Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 380

27@-

 
Trước ngày lên đường sang Tây Thành để làm quen với tiêm kích mới, cường độ huấn luyện tăng cao đến mức Bùi Từ vừa về nhà đã cảm thấy cơ bắp toàn thân căng cứng.


Phương Tri Ý vừa nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn trên gương mặt chồng, chưa kịp để anh nói gì đã lặng lẽ vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm. Những việc này trước nay vốn là anh lo cho cô, giờ thấy anh kiệt sức, cô nào đành đứng ngoài.


Cơm nước xong, Bùi Từ vẫn giữ thói quen tiện tay rửa chén bát rồi mới vào phòng tắm. Nhưng khi bước vào, anh sững người. Trong bồn đã đầy nước ấm, trên bàn chải còn có cả kem được nặn sẵn. Một cảm giác ấm áp nghẹn nơi lồng ngực khiến anh không thốt nổi lời nào.


“Dạng Dạng, sao em lại tốt với anh thế này?” – anh buông bàn chải xuống, không kìm được ôm chặt lấy cô, cúi đầu đặt một nụ hôn vang dội lên trán.


Phương Tri Ý bị anh ôm siết, trong mắt ánh nước lấp lánh, cô chợt phì cười. Những việc này ngày xưa anh vẫn làm cho cô, sao cô làm lại một lần thôi mà đã cảm động đến vậy?



“Thì trước đây toàn là anh làm cho em còn gì?” Phương Tri Ý vừa buồn cười vừa hỏi.


Bùi Từ cúi đầu, áp trán mình vào trán cô, nhỏ nhẹ thì thầm đầy trìu mến, “Dạng Dạng à, điều đó không giống nhau.”


“Không giống chỗ nào?” Phương Tri Ý vòng tay ôm eo người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh hỏi.


Khác biệt ở chỗ nào ư? Có lẽ là vì anh lớn tuổi hơn cô khá nhiều, lại bận rộn công việc, thậm chí thường xuyên đối mặt với hiểm nguy, không thể ngày ngày ở bên cạnh như những người chồng khác. Chính vì khoảng cách tuổi tác ấy, đôi khi anh cảm thấy tình yêu cô dành cho mình giống như một nhịp điệu mà anh chẳng bao giờ kịp bắt theo.


Nói tóm lại, ở bất kỳ phương diện nào, anh cũng luôn cảm thấy bản thân nợ cô quá nhiều. Vì vậy, anh dốc hết sức để bù đắp, còn những việc nhỏ nhặt kia so với việc cô chịu gả cho anh, quả thực chẳng đáng gì.


Điều anh không ngờ là sau khi kết hôn, cảm giác “nợ” ấy lại càng nặng nề hơn. Như lần này, khi cô đang mang thai, anh lại buộc phải đi Tây Thành mười ngày. Trong mười ngày đó, cô sẽ phải ở nhà một mình. Nếu chẳng may cô gặp chuyện hay chỉ đơn giản là tâm trạng sa sút, anh — với tư cách là một người chồng — lại không thể kịp thời ở bên cạnh.



Phương Tri Ý lại không ngờ chồng mình lại mang nặng tâm tư như thế. Cô chợt nhớ tới câu nói: “Người đang yêu luôn cảm thấy mình mắc nợ,” quả thật chẳng sai chút nào.


“Bùi Từ, em cũng muốn chăm sóc anh mà.” Nghe được lời bộc bạch của chồng, trong lòng cô dâng lên một niềm vui lặng lẽ mà ngọt ngào. Tình yêu vốn không phải chỉ biết nhận, mà cũng cần trao đi. Lời ngọt ngào là thứ gia vị không thể thiếu; nếu cứ chỉ đón nhận mà không hồi đáp, tình cảm sớm muộn cũng trở thành gánh nặng. Chính vì vậy, khi Bùi Từ cho đi và nhận lại được sự thấu hiểu, trân trọng, xúc động của vợ, thì sợi dây gắn kết giữa hai người lại càng thêm bền chặt.


Phương Tri Ý nghĩ, bản thân mình thật sự là một cô vợ đảm đang, tháo vát. Chẳng trách Bùi Từ lại yêu cô đến vậy, đến cô cũng thấy yêu mình nữa là.


Được chồng cưng chiều lâu ngày, cô cũng vô thức trở nên tự luyến trước mặt anh, dù chỉ giấu trong lòng.


Một câu nói nhẹ nhàng, “Em cũng muốn chăm sóc anh,” đã thổi bùng cảm xúc trong lòng Bùi Từ. Anh ôm chặt cô vợ nhỏ, cọ cọ lên vai cô, trong lòng tự hỏi: sao mình lại may mắn đến thế này, kiếp này cưới được cô vợ tốt đến vậy.


“Vậy Dạng Dạng định chăm sóc anh như thế nào đây?” Ngày mai đã phải xa nhà, trước sự nhiệt tình đáp lại của cô vợ nhỏ, dù là người đàn ông mạnh mẽ cũng không thể chống lại, muốn làm nũng với cô.



Ngày thường anh rất thích hôn cô, cô lại sợ ngứa, nên anh luôn cạo râu sạch sẽ. Nhưng mấy ngày nay bận rộn, râu của anh đã mọc dài ra rồi.


Thấy cô vợ có vẻ hứng thú, Bùi Từ không chút do dự đưa dao cạo râu vào tay cô. “Vậy nhờ Dạng Dạng chăm sóc anh nhé.”


Lưỡi dao cạo râu lúc bấy giờ chỉ là một tấm thép mỏng kẹp một lưỡi lam sắc bén hai mặt. Tuy tiện hơn dao cạo của thợ hớt tóc, nhưng nếu không quen vẫn dễ dàng làm xước da.


Bùi Từ tin tưởng tuyệt đối vào cô vợ nhỏ của mình. Dùng xà phòng đánh bọt, bôi lên mặt rồi đưa mặt lại gần cô.


Phương Tri Ý ban đầu còn rất tự tin, nhưng thấy anh tin tưởng mình như vậy lại có chút lo lắng. Cô nâng mặt anh lên, nhận ra khuôn mặt anh tuấn ấy mà lỡ bị rạch một đường thì người đau lòng chính là cô. “Bùi Từ, em sợ làm anh bị thương.”


“Không sao, chút vết thương nhỏ này có tính gì.”


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 380
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...