Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 374
37@-
Làm gì có người đàn ông nào chịu được vợ mình khen như vậy. Bùi Từ nhéo yêu cô, bất lực nói: "Đừng nghịch nữa."
Phương Tri Ý cảm thấy mình bị oan uổng. Cô có nghịch đâu. Cô ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, cằm tựa vào ngực anh hỏi: "Em nghịch chỗ nào? Em đang thật lòng xin kinh nghiệm mà."
Cô thấy mông của anh rất đẹp, cô muốn mông mình cũng đẹp như vậy.
"Vậy sáng mai dậy sớm anh đưa em đi tập nhé?" Bùi Từ hỏi.
"Không cần!" Phương Tri Ý ghét nhất là tập luyện. Thời gian đó để ngủ không tốt hơn sao? Hơn nữa, trời bên ngoài rất lạnh.
"Tại sao? Chỉ cần em tập cùng anh, chắc chắn sẽ có được thân hình em muốn."
"Hừ, đừng lừa em! Em thấy các anh trong đội bay, những người có cơ bụng đẹp, đều là những người đã ở trong đội rất lâu rồi. Chắc chắn phải mất thời gian dài để luyện tập mới có được."
"Hả? Em nói đội của anh có rất nhiều người có cơ thể đẹp à? Em đi nhìn ai đấy?" Bùi Từ nắm lấy điểm mấu chốt. Anh không lau tóc nữa, một tay giữ lấy vai cô, một tay bóp cằm cô, nâng mặt cô lên hỏi với vẻ mặt "uy h**p".
Phương Tri Ý làm sao có thể nói rằng cô chỉ vô tình nhìn thấy? Rõ ràng anh không tin. Hơn nữa, lời giải thích lúc này có vẻ rất mờ nhạt. Cô dứt khoát không thừa nhận: "Em có nhìn đâu. Anh hai kể cho em đấy." Rất tốt, "công" thì Phương Tri Ý, "tội" thì Phương Tri Lễ.
Phương Tri Lễ sẽ nói với cô chuyện này sao?
Bùi Từ tin ?
Đương nhiên là không.
Anh còn chưa bị "sắc đẹp" làm cho "ngu muội" đến mức đó !
"Anh không tin ? Giờ chúng ta đi hỏi anh hai nhé!" Trong việc "mượn oai hùm", Phương Tri Ý rất giỏi. Dù sao, chỉ cần anh hai nhìn thấy ánh mắt của cô, anh ấy sẽ biết phải trả lời thế nào.
Bị cô vợ kiên định nhìn như vậy, Bùi Từ còn có thể nói gì nữa. Nhưng anh cũng không thể để cô lừa như vậy, anh mím môi "quật cường" không nói gì.
Họ kết hôn được một năm, nhưng quen biết thì lâu hơn thế rất nhiều, nên Phương Tri Ý biết anh đây là đang âm thầm ghen tuông, không phải là ghen tuông trắng trợn táo bạo.
Lúc này tóc cô đã khô, Phương Tri Ý hiểu rõ thói quen của anh, biết khi anh có dáng vẻ như thế này, thường phải làm thế nào để dỗ dành. Nhưng tối nay, cô không chọn cách quen thuộc ấy. Cô quỳ gối, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn lên. Ngón tay khẽ vuốt mái tóc ngắn cứng của anh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Bùi Từ, chúng ta sinh một đứa con nhé.”
Một sinh mệnh nhỏ mang nửa phần giống anh, nửa phần giống cô, từ nay quấn quýt trong ngôi nhà nhỏ của họ—chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ấm áp và kỳ diệu biết bao.
Bùi Từ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên nụ cười ngửa mặt kia. Sự dịu dàng trong mắt anh dường như sắp tan chảy thành nước. Bàn tay thô ráp nâng lên, khẽ vuốt gương mặt cô, giọng nói chậm rãi mà cẩn trọng:
“Em nói… sinh một đứa con ? Của chúng ta?”
"Phụt!" Đây là cái vấn đề quỷ quái gì thế ?!
Nhưng cô cảm nhận được bàn tay của người nào đó đang v**t v* cô trở nên run rẩy.
Chuyện này rất đáng để kích động sao?"
Sinh con, chẳng phải họ đã thảo luận từ trước khi kết hôn rồi sao?
Bùi Từ thực sự vô cùng kích động. Chỉ cần nghĩ đến người mình yêu sắp sinh con cho mình, nghĩ đến việc anh sẽ có một cô con gái đáng yêu giống vợ, trong lòng anh đã dâng lên một niềm hạnh phúc không thể kiềm chế. Anh tưởng tượng cảnh mỗi ngày trở về nhà, vừa mở cửa liền có một bé con lao tới ôm chặt chân anh, mềm mại gọi một tiếng “ba ba”. Chỉ nghĩ thôi, anh đã thấy tim mình sắp nổ tung vì vui sướng.
“Thế nếu em sinh con cho người khác, anh có chịu nổi không?” Phương Tri Ý cong môi cười, cố tình chọc ghẹo.
Một câu nói vu vơ nhưng lập tức khiến Bùi Từ đang hưng phấn cứng người lại. Anh nhịn không nổi, vươn tay nhéo nhẹ vào eo cô, giọng đầy bất lực:
“Em toàn nói mấy lời làm anh tức giận. Dạng Dạng, có phải ông trời phái em xuống để hành hạ anh không? Gặp em rồi, ngày nào anh cũng bị dày vò hết.”
“Đúng rồi đó, anh sợ chưa?” Phương Tri Ý chống nạnh, ra vẻ đắc ý như đang nắm chắc phần thắng.
Bùi Từ nhìn dáng vẻ tùy hứng của cô, không nhịn được bật cười. Nhưng cũng chính thế này mới là điều anh mong muốn: một cô gái nhỏ được anh cưng chiều đến mức ngang ngược. Chỉ cần không khiến anh tức chết, cô muốn thế nào cũng được.
"Sợ cái gì? Nếu anh sợ em, sau này có một phiên bản Dạng Dạng nữa thì anh sống thế nào?" Mặc dù đứa bé còn chưa có, nhưng dưới sự ảnh hưởng của mẹ, anh tin rằng đứa bé chắc chắn cũng sẽ là một "quỷ linh tinh". Làm một người chồng, một người cha, nếu không có một trái tim kiên cường thì không được.
"Hả? Anh còn chưa sinh mà đã biết là phiên bản em rồi à? Lỡ là phiên bản anh thì sao?"
"Anh tin vào bản thân anh, chắc chắn sẽ là phiên bản nhỏ của Dạng Dạng."
Dù Phương Tri Ý cũng thích con gái, nhưng cô muốn trêu chọc anh: "Đội trưởng Bùi, anh tự tin thế à?"
"Đương nhiên rồi, thực lực của anh, em còn không biết sao?"
Phương Tri Ý nghĩ đến vụ hiểu lầm của anh hai, một tia sáng loé lên trong đầu cô, cô lập tức phản bác: "Lỡ đâu thật sự bị thương thì sao?"
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Làm gì có người đàn ông nào chịu được vợ mình khen như vậy. Bùi Từ nhéo yêu cô, bất lực nói: "Đừng nghịch nữa."
Phương Tri Ý cảm thấy mình bị oan uổng. Cô có nghịch đâu. Cô ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, cằm tựa vào ngực anh hỏi: "Em nghịch chỗ nào? Em đang thật lòng xin kinh nghiệm mà."
Cô thấy mông của anh rất đẹp, cô muốn mông mình cũng đẹp như vậy.
"Vậy sáng mai dậy sớm anh đưa em đi tập nhé?" Bùi Từ hỏi.
"Không cần!" Phương Tri Ý ghét nhất là tập luyện. Thời gian đó để ngủ không tốt hơn sao? Hơn nữa, trời bên ngoài rất lạnh.
"Tại sao? Chỉ cần em tập cùng anh, chắc chắn sẽ có được thân hình em muốn."
"Hừ, đừng lừa em! Em thấy các anh trong đội bay, những người có cơ bụng đẹp, đều là những người đã ở trong đội rất lâu rồi. Chắc chắn phải mất thời gian dài để luyện tập mới có được."
"Hả? Em nói đội của anh có rất nhiều người có cơ thể đẹp à? Em đi nhìn ai đấy?" Bùi Từ nắm lấy điểm mấu chốt. Anh không lau tóc nữa, một tay giữ lấy vai cô, một tay bóp cằm cô, nâng mặt cô lên hỏi với vẻ mặt "uy h**p".
Phương Tri Ý làm sao có thể nói rằng cô chỉ vô tình nhìn thấy? Rõ ràng anh không tin. Hơn nữa, lời giải thích lúc này có vẻ rất mờ nhạt. Cô dứt khoát không thừa nhận: "Em có nhìn đâu. Anh hai kể cho em đấy." Rất tốt, "công" thì Phương Tri Ý, "tội" thì Phương Tri Lễ.
Phương Tri Lễ sẽ nói với cô chuyện này sao?
Bùi Từ tin ?
Đương nhiên là không.
Anh còn chưa bị "sắc đẹp" làm cho "ngu muội" đến mức đó !
"Anh không tin ? Giờ chúng ta đi hỏi anh hai nhé!" Trong việc "mượn oai hùm", Phương Tri Ý rất giỏi. Dù sao, chỉ cần anh hai nhìn thấy ánh mắt của cô, anh ấy sẽ biết phải trả lời thế nào.
Bị cô vợ kiên định nhìn như vậy, Bùi Từ còn có thể nói gì nữa. Nhưng anh cũng không thể để cô lừa như vậy, anh mím môi "quật cường" không nói gì.
Họ kết hôn được một năm, nhưng quen biết thì lâu hơn thế rất nhiều, nên Phương Tri Ý biết anh đây là đang âm thầm ghen tuông, không phải là ghen tuông trắng trợn táo bạo.
Lúc này tóc cô đã khô, Phương Tri Ý hiểu rõ thói quen của anh, biết khi anh có dáng vẻ như thế này, thường phải làm thế nào để dỗ dành. Nhưng tối nay, cô không chọn cách quen thuộc ấy. Cô quỳ gối, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn lên. Ngón tay khẽ vuốt mái tóc ngắn cứng của anh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Bùi Từ, chúng ta sinh một đứa con nhé.”
Một sinh mệnh nhỏ mang nửa phần giống anh, nửa phần giống cô, từ nay quấn quýt trong ngôi nhà nhỏ của họ—chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ấm áp và kỳ diệu biết bao.
Bùi Từ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên nụ cười ngửa mặt kia. Sự dịu dàng trong mắt anh dường như sắp tan chảy thành nước. Bàn tay thô ráp nâng lên, khẽ vuốt gương mặt cô, giọng nói chậm rãi mà cẩn trọng:
“Em nói… sinh một đứa con ? Của chúng ta?”
"Phụt!" Đây là cái vấn đề quỷ quái gì thế ?!
Nhưng cô cảm nhận được bàn tay của người nào đó đang v**t v* cô trở nên run rẩy.
Chuyện này rất đáng để kích động sao?"
Sinh con, chẳng phải họ đã thảo luận từ trước khi kết hôn rồi sao?
Bùi Từ thực sự vô cùng kích động. Chỉ cần nghĩ đến người mình yêu sắp sinh con cho mình, nghĩ đến việc anh sẽ có một cô con gái đáng yêu giống vợ, trong lòng anh đã dâng lên một niềm hạnh phúc không thể kiềm chế. Anh tưởng tượng cảnh mỗi ngày trở về nhà, vừa mở cửa liền có một bé con lao tới ôm chặt chân anh, mềm mại gọi một tiếng “ba ba”. Chỉ nghĩ thôi, anh đã thấy tim mình sắp nổ tung vì vui sướng.
“Thế nếu em sinh con cho người khác, anh có chịu nổi không?” Phương Tri Ý cong môi cười, cố tình chọc ghẹo.
Một câu nói vu vơ nhưng lập tức khiến Bùi Từ đang hưng phấn cứng người lại. Anh nhịn không nổi, vươn tay nhéo nhẹ vào eo cô, giọng đầy bất lực:
“Em toàn nói mấy lời làm anh tức giận. Dạng Dạng, có phải ông trời phái em xuống để hành hạ anh không? Gặp em rồi, ngày nào anh cũng bị dày vò hết.”
“Đúng rồi đó, anh sợ chưa?” Phương Tri Ý chống nạnh, ra vẻ đắc ý như đang nắm chắc phần thắng.
Bùi Từ nhìn dáng vẻ tùy hứng của cô, không nhịn được bật cười. Nhưng cũng chính thế này mới là điều anh mong muốn: một cô gái nhỏ được anh cưng chiều đến mức ngang ngược. Chỉ cần không khiến anh tức chết, cô muốn thế nào cũng được.
"Sợ cái gì? Nếu anh sợ em, sau này có một phiên bản Dạng Dạng nữa thì anh sống thế nào?" Mặc dù đứa bé còn chưa có, nhưng dưới sự ảnh hưởng của mẹ, anh tin rằng đứa bé chắc chắn cũng sẽ là một "quỷ linh tinh". Làm một người chồng, một người cha, nếu không có một trái tim kiên cường thì không được.
"Hả? Anh còn chưa sinh mà đã biết là phiên bản em rồi à? Lỡ là phiên bản anh thì sao?"
"Anh tin vào bản thân anh, chắc chắn sẽ là phiên bản nhỏ của Dạng Dạng."
Dù Phương Tri Ý cũng thích con gái, nhưng cô muốn trêu chọc anh: "Đội trưởng Bùi, anh tự tin thế à?"
"Đương nhiên rồi, thực lực của anh, em còn không biết sao?"
Phương Tri Ý nghĩ đến vụ hiểu lầm của anh hai, một tia sáng loé lên trong đầu cô, cô lập tức phản bác: "Lỡ đâu thật sự bị thương thì sao?"
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 374
10.0/10 từ 31 lượt.