Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 366

26@-

 
Sau nhiều ngày bế tắc, cuối cùng Phương Tri Ý đã tìm ra một lối đi khác. Cô không chọn cách chắp vá trên bản thiết kế cũ, mà trực tiếp dẫn dắt nhóm kỹ sư thay đổi theo một hướng hoàn toàn mới. Giải pháp ấy, tuy táo bạo, nhưng là khả thi nhất trong tình hình hiện nay.


Hôm nay, phòng thí nghiệm lần đầu tiên nhận được tin vui. Không khí vốn nặng nề như được thổi một luồng sinh khí mới. Phương Tri Ý quyết định công bố toàn bộ thiết kế tiếp theo, để mọi người cùng góp trí, mở rộng phương án, sáng tạo ra những bước đột phá mới dựa trên nền tảng ban đầu.


Cô vừa giảng giải, vừa viết vẽ lên bảng. Lời nói sắc bén, lập luận chặt chẽ, từng con số, từng đường nét khiến cả phòng im phăng phắc. Không ai muốn rời đi, đến mức bữa trưa cũng bị bỏ quên.


Khi Trương Khâu bước vào, ông thấy những gương mặt trẻ căng đầy nhiệt huyết, đôi mắt sáng rực bám theo từng lời của Phương Tri Ý. Nghe cô phân tích, ông có cảm giác như thắng lợi đã không còn xa.


Trương Khâu ban đầu đến phòng nghiên cứu chỉ để gọi mọi người đi ăn cơm. Nhưng vừa bước vào, ông đã bị cuốn ngay vào bài giảng của Phương Tri Ý. Ông ngồi xuống một góc, lặng lẽ lắng nghe, đến khi tiếng vỗ tay vang lên rộn rã mới giật mình sực nhớ.



Phương Tri Ý dẫn dắt tập thể lần đầu tiên vượt qua một nút thắt lớn như vậy, trong lòng cũng dâng lên cảm giác thành công chưa từng có. Cô thầm nghĩ, nếu không làm nghiên cứu, có lẽ đi làm giáo viên cũng không tệ. Từ nhỏ đã quen nghe những buổi báo cáo lớn, nay giảng giải lại thành thạo, tự nhiên mà lôi cuốn.


Cô nhìn đồng hồ, thấy đã quá giờ trưa, vội vã nhắc:
“Các đồng chí, mau đi ăn cơm thôi, kẻo lại đói.”


Lúc này Trương Khâu mới nhớ ra ý định ban đầu của mình. Ông giả vờ trừng mắt, giọng nửa trách nửa thương:
“Còn biết ăn cơm cơ à? Tôi còn tưởng các cô cậu bàn luận no bụng rồi chứ!”


Ông nói thế, nhưng trong lòng vừa vui vừa lo. Vui vì thấy tinh thần làm việc quên mình của lớp cán bộ trẻ; lo vì họ chính là trụ cột của Viện Nghiên cứu, là hy vọng của đất nước. Nếu cứ để họ bỏ bữa, hại đến sức khỏe, thì chính ông – người đứng đầu viện nghiên cứu khoa học này– cũng mang tội với tổ quốc.


Phương Tri Ý biết mỗi ngày Trương Khâu đều phải mất công đến nhắc nhở bọn họ ăn cơm. Hôm nay đúng là cả nhóm đã bỏ lỡ thời gian bữa ăn một cách nghiêm trọng. Cô chủ động bước lên, nở nụ cười:


“Viện trưởng Trương, hôm nay chúng cháu đã giải quyết xong vấn đề trọng lượng rồi. Có phải chú nên thưởng cho chúng cháu một bữa thịt kho tàu không ạ?”



Lúc này, vật chất còn thiếu thốn, một bữa thịt kho tàu là


Thời buổi này, vật chất còn khan hiếm, một bữa thịt kho tàu chính là phần thưởng vô cùng quý giá. Một tháng mà được ăn vài lần đã là điều đáng để khoe, cũng coi như minh chứng cho thành quả và nỗ lực của bản thân. Bởi vậy, trong Viện Nghiên cứu, ai cũng trông mong những dịp như thế.


Trương Khâu nhìn đám nghiên cứu viên, bị Phương Tri Ý dẫn đầu, giống như một bầy “khỉ con” vui nhộn, tạm gạt bỏ vẻ mặt căng thẳng thường ngày. Trong ánh mắt họ là niềm hứng khởi và sức sống, khiến ông vừa buồn cười vừa thương:


“Nhà ăn đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ còn chờ các cậu thôi!”


Nói xong, ông đi cùng cả nhóm sang nhà ăn. Chu Giới Nhiên sánh bước bên cạnh, tò mò hỏi:


“Viện trưởng Trương cũng chưa ăn cơm ạ?”



Trương Khâu cười đáp:
“Tôi đến đây gọi các cậu đi ăn cơm, thế thì làm sao mà ăn trước được chứ!”


"Thế ban nãy tôi thấy viện trưởng Trương nghe chăm chú lắm, cứ tưởng ông bị những gì Dạng Dạng giảng cuốn hút rồi chứ!"


Câu nói ấy khiến Trương Khâu có chút ngượng ngập. Ông vốn đến để gọi người, ai ngờ lại bị hút vào bài giảng. Ông hắng giọng, nhanh chóng chuyển đề tài:
"À, đúng rồi, vừa nãy tôi nghe cô Phương nói, vấn đề trọng lượng vũ khí của chiến cơ đã được giải quyết rồi phải không?"


"Đúng vậy!" Nói đến chuyện này, Chu Giới Nhiên còn phấn khởi hơn cả Phương Tri Ý. Anh lập tức báo cáo với Trương Khâu về thiết kế mới, từ hệ thống giảm tải cho đến phương án thùng dầu phụ, rồi cả những cải tiến quan trọng khác.


Chu Giới Nhiên thuật lại từng chi tiết, Trương Khâu nghe mà hai mắt sáng rực. Hóa ra đây chính là lý do mọi người quên cả giờ ăn. Với những thành quả ấy, ông cũng chẳng thấy đói nữa.


"Như vậy tức là, nếu thử nghiệm thành công, chúng ta sẽ thật sự thoát khỏi tình trạng phải dựa dẫm vào nước ngoài, có thể tự thiết kế, tự sản xuất chiến cơ bằng tiêu chuẩn của chính mình? Tương lai, tiêu chuẩn của chúng ta còn có thể trở thành hình mẫu, để các nước khác phải học hỏi theo ư?"


Trương Khâu nghĩ rất xa. Chu Giới Nhiên cũng rất tin tưởng. Anh tin rằng, có Phương Tri Ý dẫn dắt, bọn họ nhất định có thể đi tới thành công:
“Đương nhiên rồi!”
 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 366
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...