Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 358

24@-

 
Dì giúp việc đứng bên, nghe vậy liền thở dài, giọng đầy ngờ vực:
"Cha mẹ của thằng ấy mà là người tử tế sao? Chẳng lẽ họ không sợ chú Trần nổi giận, tâm dạ ác độc, chỉ vì một lần nó trộm cắp mà vứt nó vào tù luôn à? Dì tuy không có con, nhưng dì hiểu lòng người mẹ. Có khổ thế nào thì cũng vẫn phải nghĩ cho con mình chứ. Sao họ có thể thản nhiên đem con trai ruột ra đặt cược vào một canh bạc như vậy?"


Nhắc đến chuyện cũ, Tống Trinh bỗng nhớ ra một việc, giọng bà lộ rõ sự căm giận:
"Nói thật, cái nhà đó đúng là tàn nhẫn. Hồi lão Trần báo công an bắt thằng kia, ba ruột nó có chạy đến, nhưng không phải để xin cho con mà để… đòi tiền. Ông ta nói lão Trần nuôi hỏng con họ, làm hại cả nhà mất mặt ở quê."


Phương Tri Ý nghe mà tròn mắt, không ngờ còn có thể làm như vậy, cô vội gỏi:
"Chú Trần có đưa tiền không ạ?"


"Đưa thế nào được!" – Tống Trinh hừ lạnh – "Con cái thành ra hư hỏng, cha mẹ ruột cũng phải gánh trách nhiệm chứ. Lão Trần với Nhã Cầm tính tình hiền lành, nhưng không phải ngốc. Thằng kia vừa bị công an bắt đi, người nhà nó đã mò đến rồi. Còn bảo là mấy năm nay không hề liên lạc? Không liên lạc mà đến nhanh và đúng lúc thế ? Tin được sao ?! Còn nhớ việc lão Trần lại bị cử báo không ? Ba ruột thằng kia vì làm lão Trần cho hắn tiền, còn chính miệng nỏi rằng: bạch nhãn lang kia tìm người cử báo lão Trần, chỉ để đổi lấy tiền chia chác."


Tóm lại, cả gia đình này đều là những kẻ coi trọng tiền hơn con người.



"Không lẽ thằng bạch nhãn lang ấy cũng chẳng phải con ruột của cái nhà kia?" Phương Tri Ý nghi hoặc hỏi, càng nghĩ càng thấy cả gia đình ấy toàn chuyện kỳ quái, chẳng có ai bình thường.


Đúng lúc đó, Bùi Minh Tuyên vừa bước vào sân đã nghe loáng thoáng câu nói của con dâu, liền tiện miệng hỏi:
"Ai bảo nó không phải con ruột của nhà đó?"


Tống Trinh vẫn chưa hết run người vì những lời phân tích sắc bén của con dâu. Thấy chồng về, bà vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, Bùi Minh Tuyên cau mày, ánh mắt nặng trĩu suy tư. Trước kia khi nhà lão Trần nhận thằng kia, ông cũng chỉ nói nói đôi câu, vì thực ra chuyện cũng là chuyện nhà lão Trần, người ngoài không tiện can thiệp vào quá sâu. Nay nghe con dâu phân tích, quả thực thấy đâu đâu cũng hợp lý.


"Nếu thật là như vậy, may mắn là đã cắt đứt sớm, không thì không biết về sau lão Trần và Nhã Cầm sẽ sống những ngày tháng như thế nào." Tống Trinh nói.


Bùi Minh Tuyên gật gật đầu. Ai nói không phải đâu, cứ tưởng đưa về là một đứa con, ai ngờ là rước tai hoạ về nhà, cũng may kết thúc sớm, bằng không đúng là hậu quả khôn lường.


Chuyện này chỉ là suy đoán của gia đình, họ không định nói với Trần Thăng. Rốt cuộc, chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, nói ra chỉ làm ông ấy thêm buồn lòng. Tốt nhất là nhân vật này nên biến mất khỏi ký ức của mọi người.



Nhưng ông trời lại không chiều lòng người. Buổi tối, Bùi Từ mang về một tin tức không mấy tốt lành.


"Con nói cái gì? Chuyện của lão Trần thật sự có người cố ý hãm hại?" Bùi Minh Tuyên nghe tin tức con trai mang về từ Cục Công an, lông mày nhíu chặt lại. Ông đã nói làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế.


"Là ai? Đã bắt được người chưa?"


"Bên công an đã bố trí người truy lùng, chỉ vài ngày nữa là có thể bắt được. Kẻ hãm hại chú Trần chính là người con nuôi đã từ mặt nhiều năm trước."


"Cái gì?" Bùi Minh Tuyên không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn con trai. Nhận được sự khẳng định từ ánh mắt của con, ông tức giận ném chiếc chén trà xuống bàn, "Đồ chó má!"


Tống Trinh và Phương Tri Ý cũng sững sờ. Buổi chiều vừa mới bàn luận về bạch nhãn lang, buổi tối lại nhận được một tin tức chấn động hơn.



Chuyện này chắc chắn không thể giấu được. Khi bắt được người, công an nhất định sẽ phải làm việc với viện trưởng Trần.


Vì vậy, Bùi Minh Tuyên đã nhờ bạn mình báo trước để Trần Thăng chuẩn bị tinh thần. Ngày hôm đó, mọi người trong nhà đều không đi cùng, đông người quá sẽ làm ông ấy thêm khó xử.


"Lão Trần, ông đừng buồn bã. Dù sao thì thằng đó cũng sẽ bị bắt và nhận án tử thôi. Chúng ta không thể vì loại bạch nhãn lang này mà đau lòng được." Bùi Minh Tuyên không giỏi an ủi người khác, nhưng chuyện này rơi vào ai thì người đó cũng khó chịu. Nếu không nói gì, lại càng không phải.


Trần Thăng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn già, ông cười khẽ một tiếng: "Tôi không buồn. Tôi đã nhìn thấu nó từ lâu rồi. Nó không đáng để tôi phải tức giận. Trái lại, tôi còn may mắn, khi xưa đã dứt khoát từ mặt, nếu không, nuôi một cái mầm họa bên mình mới là chuyện đáng buồn thật sự."


Lúc đó, Trần Thăng đã vô cùng thất vọng. Nói không thất vọng thì làm sao mà được, rốt cuộc ông cũng là con người, sao có thể không có cảm xúc. Nhưng ông đã không còn sự giận dữ hay đau lòng mãnh liệt nữa: "Bắt được thì cứ để các đồng chí công an xử lý theo pháp luật. Tôi không phải là người chưa từng trải sự đời, chuyện này có là gì đâu."


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 358
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...