Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 339
20@-
Khi trở về, đúng lúc mọi người trong đại viện ra ngoài. Những người hàng xóm đã ở cùng nhau mấy chục năm, thấy ông mua nhiều đồ như vậy, cười hỏi: "Lão Bùi, nhà có khách à?"
"Thằng út nhà tôi đưa con dâu về rồi." Bùi Minh Tuyên bảo cảnh vệ viên mang đồ ăn vào nhà, rồi đứng ở ngoài sân "buôn chuyện": "Các ông biết con dâu út nhà tôi không?"
Mọi người làm sao biết được, họ còn chưa gặp bao giờ. "Không biết. Là người trong đoàn văn công à?" Người hỏi là một ông bạn làm cùng Tống Trinh trong bộ tuyên truyền. Cách đây không lâu, ông có nghe Tống Trinh nói con trai út lấy vợ, nghe nói cô gái xinh đẹp, giọng nói cũng hay, nên ông đoán có phải là người trong đoàn văn công không.
Bùi Minh Tuyên xua tay: "Không phải đoàn văn công, là nhà nghiên cứu."
Nghe thấy là nhà nghiên cứu, ánh mắt mọi người nhìn Bùi Minh Tuyên đầy vẻ ngưỡng mộ. Chẳng hiểu sao người nhà họ Bùi lại khéo tìm dâu đến vậy, cô nào cũng có tài. Bùi Minh Tuyên nhận ra ánh mắt ghen tị của họ, nhưng ông vẫn không nói ra những thành tựu vĩ đại của con dâu. Dù sao không lâu nữa, hầu hết mọi người trong đại viện sẽ được gặp con dâu ông ở buổi báo cáo nghiệm thu, khi đó ông lại giới thiệu một lần nữa. Ông có thể tưởng tượng được ánh mắt của họ lúc đó sẽ như thế nào, vì vậy nụ cười trên môi ông không hề tắt. Ông chào hỏi các ông hàng xóm rồi đi vào nhà.
Những người trong sân nhìn Bùi Minh Tuyên, có chút tò mò. "Sao tôi cảm thấy lão Bùi không giống có con dâu, mà như có con gái vậy?"
Những người khác lắc đầu: "Ai mà biết. Chắc là thiên vị thằng út thôi." Kể cả con dâu út cũng được ông cưng chiều hơn.
Mọi người lại không hề biết rằng, sự thật lại là kể từ khi Bùi Từ đưa vợ về, vị thế của anh trong nhà đã giảm sút thê thảm. Bùi Minh Tuyên về nhà thấy Dạng Dạng đang ở phòng khách, ông nhanh chóng mang hộp bánh kẹo đã mua lên, như thể mang một món đồ quý. "Dạng Dạng, đói không? Đói thì ăn chút quà vặt trước đã."
Phương Tri Ý không rụt rè, cũng không có tính sợ người lạ, tuy mới đến nhưng cô vẫn rất thoải mái, quả thực hoàn toàn chính là xem nhà chồng như nhà mình. Tuy nhiên, lúc này cô cũng không đói, nên cô từ chối: "Cảm ơn cha ạ, con vẫn chưa đói, cứ để đó đi ạ." Nói rồi cô cầm hộp bánh kẹo đặt lên bàn bên cạnh.
"À mà hai đứa về lần này định ở lại bao lâu?" Bùi Minh Tuyên hỏi.
"Khoảng nửa tháng ạ. Bùi Từ bảo anh ấy mấy năm rồi chưa về, lần này xin nghỉ dài hạn để ở bên cha mẹ nhiều hơn." Phương Tri Ý không nhận hết công lao về mình, nhưng liệu Bùi Minh Tuyên có tin đây là ý của con trai ông không?
Tất nhiên là không rồi !
Cái thằng ranh con đó trước đây đi một hai năm cũng không biết liên lạc về nhà. Nếu không phải ông cũng làm trong hệ thống, thường xuyên biết tin tức của nó, thì có khi còn chẳng biết nó sống chết thế nào? Nhưng từ khi kết hôn thì khác, dù bận đến mấy, mỗi tháng đều nhận được một cuộc điện thoại từ căn cứ, lúc là của con trai, lúc là của con dâu. Giờ đây còn chủ động nói sẽ ở lại với cha mẹ nửa tháng. Quả thực là mặt trời mọc ở hướng Tây!
Vẫn là con dâu "dạy" tốt !
Vì thế, ông càng yêu quý Dạng Dạng hơn. Con bé không phải con dâu, mà là con gái ruột của ông.
Tuy nhiên, Bùi Minh Tuyên không phủ nhận lời của con dâu trước mặt con. "Vậy thì tốt quá rồi. Mẹ con đã mong các con về lâu lắm rồi. Mấy ngày này cha sẽ để xe và cảnh vệ viên ở nhà." Nói rồi, ông quay sang con trai: "Con ở nhà cùng mẹ đưa Dạng Dạng đi chơi khắp nơi nhé."
Lúc này, vẻ mặt Bùi Minh Tuyên hiền từ hẳn đi khi nhìn con trai. Nói cho công bằng thì cũng nhờ có cái thằng con trai không nên thân này, ông mới có phúc được một cô con gái tốt như vậy. Ngoài mặt ông vẫn giữ dáng nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã mềm ra như nước. Ôi chao, đời người ông xem như không uổng—về già lại có thêm một đứa con gái ngoan hiền, hiểu chuyện, lại còn là "thiếu nữ thiên tài", đúng là phúc lớn. Chỉ chờ đến ngày con bé thật sự bộc lộ bản lĩnh, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu lão già ngoài kia phải đỏ mắt mà ganh tỵ.
Thật mong chờ a !
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bùi Minh Tuyên mua đồ rất nhanh. Chợ lớn ở thành Bắc không quá xa đại viện, đi xe đi lại chỉ mất hơn nửa tiếng. Nhưng ông mua rất nhiều, nào là cá sống, tôm sống, gà sống, và đủ loại rau củ. Dĩ nhiên, không thể thiếu đồ ăn vặt cho Phương Tri Ý. Có lẽ vì chưa từng nuôi con gái, Bùi Minh Tuyên mua quá nhiều, chỉ riêng bánh kẹo của làng Đạo Hương ông đã mua ba hộp.
Khi trở về, đúng lúc mọi người trong đại viện ra ngoài. Những người hàng xóm đã ở cùng nhau mấy chục năm, thấy ông mua nhiều đồ như vậy, cười hỏi: "Lão Bùi, nhà có khách à?"
"Thằng út nhà tôi đưa con dâu về rồi." Bùi Minh Tuyên bảo cảnh vệ viên mang đồ ăn vào nhà, rồi đứng ở ngoài sân "buôn chuyện": "Các ông biết con dâu út nhà tôi không?"
Mọi người làm sao biết được, họ còn chưa gặp bao giờ. "Không biết. Là người trong đoàn văn công à?" Người hỏi là một ông bạn làm cùng Tống Trinh trong bộ tuyên truyền. Cách đây không lâu, ông có nghe Tống Trinh nói con trai út lấy vợ, nghe nói cô gái xinh đẹp, giọng nói cũng hay, nên ông đoán có phải là người trong đoàn văn công không.
Bùi Minh Tuyên xua tay: "Không phải đoàn văn công, là nhà nghiên cứu."
Nghe thấy là nhà nghiên cứu, ánh mắt mọi người nhìn Bùi Minh Tuyên đầy vẻ ngưỡng mộ. Chẳng hiểu sao người nhà họ Bùi lại khéo tìm dâu đến vậy, cô nào cũng có tài. Bùi Minh Tuyên nhận ra ánh mắt ghen tị của họ, nhưng ông vẫn không nói ra những thành tựu vĩ đại của con dâu. Dù sao không lâu nữa, hầu hết mọi người trong đại viện sẽ được gặp con dâu ông ở buổi báo cáo nghiệm thu, khi đó ông lại giới thiệu một lần nữa. Ông có thể tưởng tượng được ánh mắt của họ lúc đó sẽ như thế nào, vì vậy nụ cười trên môi ông không hề tắt. Ông chào hỏi các ông hàng xóm rồi đi vào nhà.
Những người trong sân nhìn Bùi Minh Tuyên, có chút tò mò. "Sao tôi cảm thấy lão Bùi không giống có con dâu, mà như có con gái vậy?"
Những người khác lắc đầu: "Ai mà biết. Chắc là thiên vị thằng út thôi." Kể cả con dâu út cũng được ông cưng chiều hơn.
Mọi người lại không hề biết rằng, sự thật lại là kể từ khi Bùi Từ đưa vợ về, vị thế của anh trong nhà đã giảm sút thê thảm. Bùi Minh Tuyên về nhà thấy Dạng Dạng đang ở phòng khách, ông nhanh chóng mang hộp bánh kẹo đã mua lên, như thể mang một món đồ quý. "Dạng Dạng, đói không? Đói thì ăn chút quà vặt trước đã."
Phương Tri Ý không rụt rè, cũng không có tính sợ người lạ, tuy mới đến nhưng cô vẫn rất thoải mái, quả thực hoàn toàn chính là xem nhà chồng như nhà mình. Tuy nhiên, lúc này cô cũng không đói, nên cô từ chối: "Cảm ơn cha ạ, con vẫn chưa đói, cứ để đó đi ạ." Nói rồi cô cầm hộp bánh kẹo đặt lên bàn bên cạnh.
"À mà hai đứa về lần này định ở lại bao lâu?" Bùi Minh Tuyên hỏi.
"Khoảng nửa tháng ạ. Bùi Từ bảo anh ấy mấy năm rồi chưa về, lần này xin nghỉ dài hạn để ở bên cha mẹ nhiều hơn." Phương Tri Ý không nhận hết công lao về mình, nhưng liệu Bùi Minh Tuyên có tin đây là ý của con trai ông không?
Tất nhiên là không rồi !
Cái thằng ranh con đó trước đây đi một hai năm cũng không biết liên lạc về nhà. Nếu không phải ông cũng làm trong hệ thống, thường xuyên biết tin tức của nó, thì có khi còn chẳng biết nó sống chết thế nào? Nhưng từ khi kết hôn thì khác, dù bận đến mấy, mỗi tháng đều nhận được một cuộc điện thoại từ căn cứ, lúc là của con trai, lúc là của con dâu. Giờ đây còn chủ động nói sẽ ở lại với cha mẹ nửa tháng. Quả thực là mặt trời mọc ở hướng Tây!
Vẫn là con dâu "dạy" tốt !
Vì thế, ông càng yêu quý Dạng Dạng hơn. Con bé không phải con dâu, mà là con gái ruột của ông.
Tuy nhiên, Bùi Minh Tuyên không phủ nhận lời của con dâu trước mặt con. "Vậy thì tốt quá rồi. Mẹ con đã mong các con về lâu lắm rồi. Mấy ngày này cha sẽ để xe và cảnh vệ viên ở nhà." Nói rồi, ông quay sang con trai: "Con ở nhà cùng mẹ đưa Dạng Dạng đi chơi khắp nơi nhé."
Lúc này, vẻ mặt Bùi Minh Tuyên hiền từ hẳn đi khi nhìn con trai. Nói cho công bằng thì cũng nhờ có cái thằng con trai không nên thân này, ông mới có phúc được một cô con gái tốt như vậy. Ngoài mặt ông vẫn giữ dáng nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã mềm ra như nước. Ôi chao, đời người ông xem như không uổng—về già lại có thêm một đứa con gái ngoan hiền, hiểu chuyện, lại còn là "thiếu nữ thiên tài", đúng là phúc lớn. Chỉ chờ đến ngày con bé thật sự bộc lộ bản lĩnh, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu lão già ngoài kia phải đỏ mắt mà ganh tỵ.
Thật mong chờ a !
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 339
10.0/10 từ 31 lượt.