Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 327

16@-

 
Chị hơn Phương Tri Ý mười mấy tuổi, năm nay vừa tròn ba mốt. Cả hai vợ chồng chị đều là nghiên cứu viên của Viện, nhưng làm việc ở hai khu khác nhau. Chồng chị phụ trách một hướng nghiên cứu riêng, đóng quân tại khu Bắc, còn chị thì chuyên về máy tính giải toán.


Trước đây, nhờ thành tích xuất sắc, chị từng được cử đi Liên Xô du học. Trong thời gian ấy, có một người bạn cùng lớp từng nhắc đến khái niệm “Internet”, nhưng lúc đó chị chỉ nghe lướt qua, hoàn toàn không hiểu nổi. Thế mà giờ đây, chỉ sau một tháng miệt mài cùng học hỏi dưới sự chỉ dẫn của Phương Tri Ý, chị đã lĩnh hội thêm vô số kiến thức mới về hệ thống máy tính và mạng lưới thông tin.


Phùng Gia Văn vẫn không khỏi kinh ngạc khi nhận ra: thì ra, chỉ cần một chiếc máy tính cùng một sợi cáp nối, người ta đã có thể điều khiển được chiếc máy tính khác đặt ở phòng bên cạnh, thậm chí ở tận đầu kia dãy nhà – miễn là chúng nằm trong cùng một hệ thống mạng nội bộ. Sự kỳ diệu ấy khiến chị vừa choáng ngợp, vừa hưng phấn, cảm thấy bản thân như được mở ra một chân trời mới.



Hai ngày liền, chị gần như ăn ngủ luôn tại Viện, chưa kịp về nhà. Trong lúc rà soát lại hệ thống, một ý tưởng mới chợt lóe lên trong đầu chị: nếu đã có kết nối, vậy chẳng phải cũng cần một cơ chế phòng thủ để bảo vệ hay sao? Giống như trên chiến trường, radar có thể phát hiện vũ khí của đối phương, nhưng đồng thời, ta cũng phải biết che giấu và bảo vệ vũ khí của chính mình.


“Chị Gia Văn, chị có hứng thú nghiên cứu sâu hơn về hệ thống phòng thủ không?”


Khi mạng nội bộ này hoàn thiện và đi vào sử dụng, trong tương lai sẽ không chỉ gói gọn trong Viện nghiên cứu, mà còn mở rộng sang nhiều đơn vị khác. Lợi ích mang lại đương nhiên to lớn, nhưng đi kèm với đó là rủi ro khó lường. Những dữ liệu tuyệt mật đều phải truyền qua những sợi cáp tưởng chừng đơn giản ấy; chỉ cần bị xâm nhập, hậu quả sẽ khôn xiết.


Chính vì vậy, cô sớm đã nảy ra ý định thành lập một tổ chuyên trách bảo vệ hệ thống – vừa phụ trách “công”, thử nghiệm tấn công, vừa đảm nhận “thủ”, thiết lập phòng ngự. Chỉ có song hành cả hai thì họ mới không rơi vào thế bị động.



Mà đúng lúc này, Phùng Gia Văn lại chủ động đề cập đến vấn đề phòng thủ. Phương Tri Ý thoáng ngẩng đầu nhìn chị, trong lòng lập tức dấy lên một suy nghĩ: đây chẳng phải chính là người thích hợp nhất để gánh vác trọng trách ấy sao?


Phùng Gia Văn đương nhiên rất muốn. Trong mắt chị, đây là một công việc vừa thách thức vừa thú vị. Tuy chị không phải chiến sĩ ngoài mặt trận, nhưng cơ hội này lại cho chị cảm giác như mình cũng được bước ra chiến trường. Mà chiến trường của chị chính là hệ thống mạng cần được bảo vệ.


“Chị muốn lắm chứ… chỉ là chị sợ kiến thức của mình chưa đủ để gánh vác nhiệm vụ này.” – Phùng Gia Văn khẽ thở dài, nói thật lòng. Từ ngày theo Phương Tri Ý, chị đã nghe đến không biết bao nhiêu khái niệm mới mẻ về hệ thống máy tính và mạng lưới thông tin, có những điều trước đây chị chưa từng hình dung. Trong lòng chị thoáng thấp thỏm: một người còn chưa hiểu hết như mình, liệu có đủ sức nghiên cứu ra một hệ thống bảo vệ an toàn cho cả Viện?


“Chị Gia Văn không cần lo. Dựa trên những gì em biết, em sẽ thiết lập vài hệ thống giả lập để chị luyện tập tấn công và phòng thủ. Nếu gặp khó khăn gì, chị cứ đến tìm em.” Phương Tri Ý nói chậm rãi, giọng chắc nịch. “Hiện tại hệ thống vẫn còn rất đơn giản, chưa thể kết nối ra toàn thế giới, nhưng chuẩn bị trước bao giờ cũng tốt. Có nghiên cứu thì mới có tiến bộ.”



Nghe đến đó, Phùng Gia Văn không do dự nữa, lập tức gật đầu:
“Được, nhà nghiên cứu Phương. Chị nhận nhiệm vụ này. Em cứ yên tâm, chị sẽ không làm em thất vọng.”


Phương Tri Ý khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt. Trên sống mũi chị là cặp kính gọng đen dày cộp, áo khoác bông xanh lam đã sờn ở khuỷu tay, mái tóc ngắn ngang tai được cắt gọn để tiết kiệm thời gian. Tất cả toát lên vẻ giản dị của một cán bộ nghiên cứu thời bao cấp. Nhưng dù cặp kính dày che lấp đi đôi mắt sáng, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ở chị một nguồn năng lượng dồi dào và tinh thần kiên cường.


Ở Viện nghiên cứu, có rất nhiều người phụ nữ như vậy, lặng lẽ đứng ở những vị trí tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại gánh vác những trách nhiệm nặng nề. Mỗi người đều âm thầm cống hiến, chẳng mấy ai biết đến tên tuổi của họ.


"Chị Gia Văn, còn một việc em phải nói với chị. Một khi chị nhận dự án này, có lẽ không chỉ một hai năm, mà có thể là vài chục năm tới chị sẽ gắn bó với vị trí này." Phương Tri Ý nói chậm rãi, như muốn nhấn mạnh từng chữ. Vị trí an toàn viên hệ thống tuy ở hậu trường, không hào nhoáng, không danh lợi, nhưng lại quan trọng vô cùng. Khi người khác nâng cốc ăn mừng chiến thắng, những người như họ chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau, bảo vệ sự an toàn thông tin của đất nước.
 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 327
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...