Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 296
21@-
Thời gian sau đó, viện nghiên cứu lại chìm trong guồng quay bận rộn quen thuộc. Thành tựu của vật liệu mới trở thành nền tảng vững chắc, giúp Kỳ lão và Hà lão – những người gắn bó cả đời với lĩnh vực này – có thể dồn toàn bộ tâm huyết vào nghiên cứu sóng tín hiệu ra-đa, mở ra một hướng đột phá mới.
Phương Tri Ý dựa vào số liệu bay thử từ sân bay gửi về, tỉ mỉ rà soát từng chi tiết, rồi nhanh chóng chỉnh sửa những sai sót và khuyết điểm trong bản vẽ máy bay, chuẩn bị bước vào giai đoạn định hình.
Chu Giới Nhiên, tuy cùng hướng nghiên cứu với Hứa lão và Hà lão, nhưng ngoài công việc chính, anh vẫn tranh thủ phối hợp với Tri Ý, tiến hành một số hạng mục nghiên cứu chung, bảo đảm hai hướng đi bổ trợ lẫn nhau.
Hôm nay, khi vừa hoàn thành việc sửa chữa một bộ bản vẽ, Tri Ý lại lập tức trình lên một chồng bản vẽ mới, dày cộp. Một số nút thắt về kỹ thuật và vật liệu đã được tháo gỡ, vì thế cô bắt đầu nghĩ xa hơn – đặt ra phương án nâng cấp chiến cơ. Một chiếc chiến cơ từ khâu thiết kế cho đến khi thực sự phục vụ trên bầu trời, thường kéo dài cả chục năm, thậm chí hai mươi năm. Chính vì thế, với cô, từng ngày trôi qua đều vô cùng quý giá, không cho phép bản thân chậm trễ dù chỉ một nhịp.
Chu Giới Nhiên nhìn cô gái nhỏ ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, nhớ lại khi xưa cô hay ốm yếu, anh lại thấy lo lắng. “Dạng Dạng, anh nghĩ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu có gì cần anh giúp, cứ giao cho anh.”
“Em nghỉ ngơi nhiều lắm mà.” Phương Tri Ý không cảm thấy mệt, ngược lại có việc để làm còn thấy hay hơn, không thì rảnh rỗi cũng nhàm chán. Chủ yếu là thời này không có hoạt động giải trí nào, rảnh rỗi sẽ nghĩ đến Bùi Từ, không biết anh ấy bay thử thế nào rồi.
Trùng hợp thay, lúc này Chu Giới Nhiên lại chủ động nhắc đến Bùi Từ. Lần trước hai người đính hôn, anh cũng đi. Chú Phương và dì Đoan Ngọc nói hôn lễ sẽ tổ chức vào mùa đông. Thấy trời càng lúc càng lạnh, thời gian kết hôn của cô cũng gần kề.
“Dạng Dạng, em và Bùi Từ đã định ngày cưới chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Phương Tri Ý gật đầu: “Rồi ạ.” Lúc trước đính hôn, hai người đã xác định ngày cưới. Chỉ cần Bùi Từ về, mọi thứ sẽ được sắp xếp.
“Vậy đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho hai em.” Chu Giới Nhiên không có em gái, giờ lại coi Dạng Dạng như em ruột. Nếu em gái ruột kết hôn, một món quà lớn là điều không thể thiếu.
“Cảm ơn anh Giới Nhiên.” Phương Tri Ý cũng không khách khí. Dù cô có từ chối, anh cũng sẽ vẫn tặng, vậy sao không vui vẻ mà nhận? Sau này khi anh kết hôn, cô cũng sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn để đáp lại.
Thời gian trôi nhanh đến mùa đông. Nhiệm vụ bay thử của Bùi Từ cũng chính thức kết thúc. Tiếp đến, anh chỉ cần đợi viện nghiên cứu và tổng xưởng làm xong phần định hình, rồi sẽ đến Tây thành để thực hiện nhiệm vụ bay thử định hình.
Về đến nơi, anh không về căn cứ ngay mà đi thẳng đến viện nghiên cứu.
Lúc Bùi Từ đến, Phương Tri Ý và Chu Giới Nhiên vừa bước ra khỏi xưởng quân sự. Anh khoác áo bông dày cộp, đầu đội mũ len trùm kín cả tai và mũi, chỉ còn lộ ra đôi mắt. Tuy vậy, chỉ thoáng nhìn, cô đã nhận ra ngay. Tim bỗng siết chặt, cô không kìm được mà chạy ào về phía anh.
“Bùi Từ! Anh về rồi?”
Gió bấc lùa qua khe áo, mang theo hơi lạnh cắt da. Tuyết trắng phủ kín cả vùng biên cương, con đường trước cổng xưởng vừa được quét dọn nhưng vẫn còn trơn ướt. Thấy cô lao tới, ánh mắt Bùi Từ bỗng rực sáng, như có muôn vàn vì sao vụn vỡ lay động trong đáy mắt. Anh bước nhanh lên, dang tay ôm trọn cô vào lòng.
Hơi thở của anh còn phả ra khói trắng trong giá rét, nhưng vòng tay thì nóng hổi. Anh cúi nhìn gương mặt đã khắc sâu trong trí nhớ, từng đường nét đều khiến lòng ngực anh căng tức. Bao nhớ nhung tích tụ suốt thời gian xa cách, giờ phút này như tìm được nơi dồn về.
“Cẩn thận, kẻo trượt ngã.” – Giọng anh khàn khàn, run nhẹ vì lạnh, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến mức khiến người ta quên mất cái rét đang siết chặt lấy cả vùng biên giới.
“Em có nhìn mà.” Hai người đã xa cách mấy tháng, đây là lần đầu tiên Phương Tri Ý phải chịu cảnh không có Bùi Từ ở bên lâu đến thế. Anh dường như gầy đi, gương mặt cứng cỏi nay lại lộ vẻ mỏi mệt. Trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn kể hết những chuyện đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu ngắn ngủi:
“Anh có lạnh không?”
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Thời gian sau đó, viện nghiên cứu lại chìm trong guồng quay bận rộn quen thuộc. Thành tựu của vật liệu mới trở thành nền tảng vững chắc, giúp Kỳ lão và Hà lão – những người gắn bó cả đời với lĩnh vực này – có thể dồn toàn bộ tâm huyết vào nghiên cứu sóng tín hiệu ra-đa, mở ra một hướng đột phá mới.
Phương Tri Ý dựa vào số liệu bay thử từ sân bay gửi về, tỉ mỉ rà soát từng chi tiết, rồi nhanh chóng chỉnh sửa những sai sót và khuyết điểm trong bản vẽ máy bay, chuẩn bị bước vào giai đoạn định hình.
Chu Giới Nhiên, tuy cùng hướng nghiên cứu với Hứa lão và Hà lão, nhưng ngoài công việc chính, anh vẫn tranh thủ phối hợp với Tri Ý, tiến hành một số hạng mục nghiên cứu chung, bảo đảm hai hướng đi bổ trợ lẫn nhau.
Hôm nay, khi vừa hoàn thành việc sửa chữa một bộ bản vẽ, Tri Ý lại lập tức trình lên một chồng bản vẽ mới, dày cộp. Một số nút thắt về kỹ thuật và vật liệu đã được tháo gỡ, vì thế cô bắt đầu nghĩ xa hơn – đặt ra phương án nâng cấp chiến cơ. Một chiếc chiến cơ từ khâu thiết kế cho đến khi thực sự phục vụ trên bầu trời, thường kéo dài cả chục năm, thậm chí hai mươi năm. Chính vì thế, với cô, từng ngày trôi qua đều vô cùng quý giá, không cho phép bản thân chậm trễ dù chỉ một nhịp.
Chu Giới Nhiên nhìn cô gái nhỏ ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, nhớ lại khi xưa cô hay ốm yếu, anh lại thấy lo lắng. “Dạng Dạng, anh nghĩ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu có gì cần anh giúp, cứ giao cho anh.”
“Em nghỉ ngơi nhiều lắm mà.” Phương Tri Ý không cảm thấy mệt, ngược lại có việc để làm còn thấy hay hơn, không thì rảnh rỗi cũng nhàm chán. Chủ yếu là thời này không có hoạt động giải trí nào, rảnh rỗi sẽ nghĩ đến Bùi Từ, không biết anh ấy bay thử thế nào rồi.
Trùng hợp thay, lúc này Chu Giới Nhiên lại chủ động nhắc đến Bùi Từ. Lần trước hai người đính hôn, anh cũng đi. Chú Phương và dì Đoan Ngọc nói hôn lễ sẽ tổ chức vào mùa đông. Thấy trời càng lúc càng lạnh, thời gian kết hôn của cô cũng gần kề.
“Dạng Dạng, em và Bùi Từ đã định ngày cưới chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Phương Tri Ý gật đầu: “Rồi ạ.” Lúc trước đính hôn, hai người đã xác định ngày cưới. Chỉ cần Bùi Từ về, mọi thứ sẽ được sắp xếp.
“Vậy đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho hai em.” Chu Giới Nhiên không có em gái, giờ lại coi Dạng Dạng như em ruột. Nếu em gái ruột kết hôn, một món quà lớn là điều không thể thiếu.
“Cảm ơn anh Giới Nhiên.” Phương Tri Ý cũng không khách khí. Dù cô có từ chối, anh cũng sẽ vẫn tặng, vậy sao không vui vẻ mà nhận? Sau này khi anh kết hôn, cô cũng sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn để đáp lại.
Thời gian trôi nhanh đến mùa đông. Nhiệm vụ bay thử của Bùi Từ cũng chính thức kết thúc. Tiếp đến, anh chỉ cần đợi viện nghiên cứu và tổng xưởng làm xong phần định hình, rồi sẽ đến Tây thành để thực hiện nhiệm vụ bay thử định hình.
Về đến nơi, anh không về căn cứ ngay mà đi thẳng đến viện nghiên cứu.
Lúc Bùi Từ đến, Phương Tri Ý và Chu Giới Nhiên vừa bước ra khỏi xưởng quân sự. Anh khoác áo bông dày cộp, đầu đội mũ len trùm kín cả tai và mũi, chỉ còn lộ ra đôi mắt. Tuy vậy, chỉ thoáng nhìn, cô đã nhận ra ngay. Tim bỗng siết chặt, cô không kìm được mà chạy ào về phía anh.
“Bùi Từ! Anh về rồi?”
Gió bấc lùa qua khe áo, mang theo hơi lạnh cắt da. Tuyết trắng phủ kín cả vùng biên cương, con đường trước cổng xưởng vừa được quét dọn nhưng vẫn còn trơn ướt. Thấy cô lao tới, ánh mắt Bùi Từ bỗng rực sáng, như có muôn vàn vì sao vụn vỡ lay động trong đáy mắt. Anh bước nhanh lên, dang tay ôm trọn cô vào lòng.
Hơi thở của anh còn phả ra khói trắng trong giá rét, nhưng vòng tay thì nóng hổi. Anh cúi nhìn gương mặt đã khắc sâu trong trí nhớ, từng đường nét đều khiến lòng ngực anh căng tức. Bao nhớ nhung tích tụ suốt thời gian xa cách, giờ phút này như tìm được nơi dồn về.
“Cẩn thận, kẻo trượt ngã.” – Giọng anh khàn khàn, run nhẹ vì lạnh, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến mức khiến người ta quên mất cái rét đang siết chặt lấy cả vùng biên giới.
“Em có nhìn mà.” Hai người đã xa cách mấy tháng, đây là lần đầu tiên Phương Tri Ý phải chịu cảnh không có Bùi Từ ở bên lâu đến thế. Anh dường như gầy đi, gương mặt cứng cỏi nay lại lộ vẻ mỏi mệt. Trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn kể hết những chuyện đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu ngắn ngủi:
“Anh có lạnh không?”
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 296
10.0/10 từ 31 lượt.