Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 277
19@-
Khi mọi người biết phi công thử nghiệm và Tổng công trình sư lại là một đôi tình nhân, cảm xúc càng trở nên mãnh liệt hơn. Trong phòng, những bàn tay siết chặt, những khớp ngón tay trắng bệch. Đặc biệt là các kỹ sư từ xưởng lắp ráp – những người đã ngày đêm cùng đội ngũ nghiên cứu biến bản thiết kế thành từng mảnh cấu kiện, từng đường ống dẫn, từng con ốc siết chặt. Họ hiểu rõ hơn ai hết: nếu xảy ra trục trặc ở động cơ hay hệ thống điều khiển, khả năng rất lớn là lỗi nằm ở khâu lắp ráp.
Và trong ngày hôm nay, không ai muốn mang trên vai cái tội đã cướp đi sinh mạng của một phi công.
Đó không phải là bản án được ghi trong hồ sơ hay sự trừng phạt của pháp luật, mà là bản án lương tâm – thứ sẽ đeo bám họ suốt quãng đời còn lại, khiến họ không thể nào tha thứ cho chính mình.
“Bùi Từ… em tin tưởng anh. Và em cũng tin vào chính mình.”
Phương Tri Ý không nói nhiều, nhưng từng chữ như được khắc sâu, vững chãi như một lời thề. Trong đôi mắt cô, sự lo lắng đã nhường chỗ cho niềm tin tuyệt đối – niềm tin của người đặt cả tâm huyết đời mình vào đôi tay trước mặt.
Bùi Từ nhìn cô thêm một giây, gật đầu thật chậm. Không cần lời đáp, cái gật đầu ấy đã nói hết tất cả. Anh xoay người, bước ra khỏi phòng chỉ huy, bóng lưng thẳng tắp như một đường kẻ trên nền ánh sáng chói chang. Không dừng lại, anh đi thẳng về phía xưởng lắp ráp – nơi con chim sắt đang lặng lẽ chờ anh đưa nó rời mặt đất.
Đúng giờ bay thử nghiệm đã định, Bùi Từ bước vào buồng lái. Các kỹ thuật viên đóng chốt buồng áp lực, hệ thống liên lạc nội bộ bật sáng, và tiếng động cơ phản lực bắt đầu rền lên từ độ không đến cực đại, dội vào khung máy như nhịp tim khổng lồ. Dữ liệu liên tục nhấp nháy trên màn hình trong phòng chỉ huy, đường tín hiệu ổn định.
Từ đài chỉ huy, giọng nói trầm ổn của Bùi Từ vang qua loa: “Tổ điều khiển, máy bay số 01 đã sẵn sàng, xin phép di chuyển ra đường băng.”
Theo lệnh của chỉ huy mặt đất, ga được đẩy lên. Tiếng rít của động cơ xé toạc bầu không khí oi bức. Chiếc máy bay bắt đầu tăng tốc – bánh xe rung bần bật – rồi chỉ trong tích tắc, lực nâng đã bứt nó khỏi mặt đất. Mũi máy bay hướng lên trời, thân phản lực nghiêng nhẹ, và con chim sắt rời đường băng trong quãng đường 420 mét – đúng như tính toán.
Phòng chỉ huy nhìn nhau, nhưng không một tiếng reo hò vang lên. Họ biết rõ: đây chỉ là bước đầu tiên. Chuyến bay còn cả một chặng dài để kiểm chứng mọi thông số, và bất cứ sai sót nào ở trên cao đều có thể khiến mọi thứ sụp đổ.
Vài phút sau, máy bay đã đạt đến độ cao hàng ngàn mét, ổn định ở mức bay thử định sẵn. Chỉ huy mặt đất bắt đầu phát mệnh lệnh cho phi công: kiểm tra hệ thống điều khiển, đo đạc các chỉ số khí động, thử nghiệm thao tác cơ động ở nhiều góc tấn khác nhau… Mỗi câu lệnh được truyền đi, mỗi câu đáp lại của Bùi Từ, đều được ghi âm và giám sát từng phần nghìn giây.
Từ độ cao vạn mét, giọng Bùi Từ vang về phòng chỉ huy qua sóng vô tuyến – trầm ấm, đều đặn, và bình tĩnh đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên Phương Tri Ý được trực tiếp chứng kiến anh bay. Mỗi thông số truyền về, mỗi câu trả lời qua tai nghe đều khiến cô hình dung rõ ràng từng thao tác của anh. Anh thật sự rất xuất sắc – từng động tác dứt khoát, không thừa, không thiếu. Không trách được, dù bình thường anh hay đấu khẩu với anh hai, nhưng anh hai chưa một lần phủ nhận năng lực chuyên môn của anh.
Anh chủ động yêu cầu chỉ huy mặt đất đưa nhiệm vụ. Khi mệnh lệnh được truyền lên, anh đáp lời ngay, ngắn gọn và chuẩn xác, rồi bắt đầu thao tác: “Tắt tăng lực… thu chân ga…” Giọng nói vẫn đều như nhịp máy đo, không một chút căng thẳng.
Mọi thứ diễn ra đúng như thiết kế và kịch bản thử nghiệm. Thông số ổn định, đường tín hiệu không dao động. Nhưng rồi —
“Bịch!”
Một âm thanh lạ vang lên chói tai trong hệ thống liên lạc.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Lời nói ấy khiến không khí trong phòng chỉ huy chùng xuống, rồi lặng im đến nghẹt thở. Không ít người khẽ quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe. Ai cũng biết, chuyến bay thử đầu tiên của một nguyên mẫu mới là vạch ranh giới giữa sống và chết. Nếu có sự cố nghiêm trọng ở tốc độ cao, phi công khó có cơ hội trở về.
Khi mọi người biết phi công thử nghiệm và Tổng công trình sư lại là một đôi tình nhân, cảm xúc càng trở nên mãnh liệt hơn. Trong phòng, những bàn tay siết chặt, những khớp ngón tay trắng bệch. Đặc biệt là các kỹ sư từ xưởng lắp ráp – những người đã ngày đêm cùng đội ngũ nghiên cứu biến bản thiết kế thành từng mảnh cấu kiện, từng đường ống dẫn, từng con ốc siết chặt. Họ hiểu rõ hơn ai hết: nếu xảy ra trục trặc ở động cơ hay hệ thống điều khiển, khả năng rất lớn là lỗi nằm ở khâu lắp ráp.
Và trong ngày hôm nay, không ai muốn mang trên vai cái tội đã cướp đi sinh mạng của một phi công.
Đó không phải là bản án được ghi trong hồ sơ hay sự trừng phạt của pháp luật, mà là bản án lương tâm – thứ sẽ đeo bám họ suốt quãng đời còn lại, khiến họ không thể nào tha thứ cho chính mình.
“Bùi Từ… em tin tưởng anh. Và em cũng tin vào chính mình.”
Phương Tri Ý không nói nhiều, nhưng từng chữ như được khắc sâu, vững chãi như một lời thề. Trong đôi mắt cô, sự lo lắng đã nhường chỗ cho niềm tin tuyệt đối – niềm tin của người đặt cả tâm huyết đời mình vào đôi tay trước mặt.
Bùi Từ nhìn cô thêm một giây, gật đầu thật chậm. Không cần lời đáp, cái gật đầu ấy đã nói hết tất cả. Anh xoay người, bước ra khỏi phòng chỉ huy, bóng lưng thẳng tắp như một đường kẻ trên nền ánh sáng chói chang. Không dừng lại, anh đi thẳng về phía xưởng lắp ráp – nơi con chim sắt đang lặng lẽ chờ anh đưa nó rời mặt đất.
Đúng giờ bay thử nghiệm đã định, Bùi Từ bước vào buồng lái. Các kỹ thuật viên đóng chốt buồng áp lực, hệ thống liên lạc nội bộ bật sáng, và tiếng động cơ phản lực bắt đầu rền lên từ độ không đến cực đại, dội vào khung máy như nhịp tim khổng lồ. Dữ liệu liên tục nhấp nháy trên màn hình trong phòng chỉ huy, đường tín hiệu ổn định.
Từ đài chỉ huy, giọng nói trầm ổn của Bùi Từ vang qua loa: “Tổ điều khiển, máy bay số 01 đã sẵn sàng, xin phép di chuyển ra đường băng.”
Theo lệnh của chỉ huy mặt đất, ga được đẩy lên. Tiếng rít của động cơ xé toạc bầu không khí oi bức. Chiếc máy bay bắt đầu tăng tốc – bánh xe rung bần bật – rồi chỉ trong tích tắc, lực nâng đã bứt nó khỏi mặt đất. Mũi máy bay hướng lên trời, thân phản lực nghiêng nhẹ, và con chim sắt rời đường băng trong quãng đường 420 mét – đúng như tính toán.
Phòng chỉ huy nhìn nhau, nhưng không một tiếng reo hò vang lên. Họ biết rõ: đây chỉ là bước đầu tiên. Chuyến bay còn cả một chặng dài để kiểm chứng mọi thông số, và bất cứ sai sót nào ở trên cao đều có thể khiến mọi thứ sụp đổ.
Vài phút sau, máy bay đã đạt đến độ cao hàng ngàn mét, ổn định ở mức bay thử định sẵn. Chỉ huy mặt đất bắt đầu phát mệnh lệnh cho phi công: kiểm tra hệ thống điều khiển, đo đạc các chỉ số khí động, thử nghiệm thao tác cơ động ở nhiều góc tấn khác nhau… Mỗi câu lệnh được truyền đi, mỗi câu đáp lại của Bùi Từ, đều được ghi âm và giám sát từng phần nghìn giây.
Từ độ cao vạn mét, giọng Bùi Từ vang về phòng chỉ huy qua sóng vô tuyến – trầm ấm, đều đặn, và bình tĩnh đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên Phương Tri Ý được trực tiếp chứng kiến anh bay. Mỗi thông số truyền về, mỗi câu trả lời qua tai nghe đều khiến cô hình dung rõ ràng từng thao tác của anh. Anh thật sự rất xuất sắc – từng động tác dứt khoát, không thừa, không thiếu. Không trách được, dù bình thường anh hay đấu khẩu với anh hai, nhưng anh hai chưa một lần phủ nhận năng lực chuyên môn của anh.
Anh chủ động yêu cầu chỉ huy mặt đất đưa nhiệm vụ. Khi mệnh lệnh được truyền lên, anh đáp lời ngay, ngắn gọn và chuẩn xác, rồi bắt đầu thao tác: “Tắt tăng lực… thu chân ga…” Giọng nói vẫn đều như nhịp máy đo, không một chút căng thẳng.
Mọi thứ diễn ra đúng như thiết kế và kịch bản thử nghiệm. Thông số ổn định, đường tín hiệu không dao động. Nhưng rồi —
“Bịch!”
Một âm thanh lạ vang lên chói tai trong hệ thống liên lạc.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 277
10.0/10 từ 31 lượt.