Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 262
Thấy bạn thân tay xách nách mang, Thư Thụy Chi bật cười:
“Aiya, đúng là giáo sư Lý của chúng ta, chu đáo đến từng ly từng tí.”
Lý Đoan Ngọc liếc bà một cái, nửa thật nửa đùa:
“Cậu chỉ giỏi trêu tớ. Tớ nào phải giáo sư gì đâu.”
“Sao lại không phải? Danh tiếng ‘giáo sư Lý’ của chúng ta ở Ninh Đại đến giờ vẫn còn vang đấy nhé.”
Năm xưa, sau khi Thư Thụy Chi và Lý Đoan Ngọc mỗi người một phương, liên lạc thưa dần. Mãi đến khi gặp lại, Thư Thụy Chi mới biết trước khi tới Nam Thành, bạn mình từng dạy ở Ninh Đại. Hỏi thăm đôi chút, bà càng kinh ngạc khi nghe về những thành tựu rực rỡ của Lý Đoan Ngọc trước khi chuyển dời về phía sau.
“Thôi thôi, chỉ biết trêu tớ. Vậy tớ nên gọi cậu là Thư đại viện trưởng, hay là… phu nhân thủ trưởng đây?” Lý Đoan Ngọc nhướng mày, nửa đùa nửa thật.
Lần này đến lượt Thư Thụy Chi “thua” một nước, khẽ bĩu môi:
“Được rồi, không đấu miệng với cậu nữa. Nhưng mà thấy cậu vẫn lanh lợi như hồi xưa, tớ cũng yên tâm.”
“Yên tâm? Yên tâm chuyện gì cơ?” Lý Đoan Ngọc ngạc nhiên.
Thư Thụy Chi chậm rãi giải thích:
“Cậu phải biết, đây là khu nhà ở cho người nhà bộ đội, chứ không phải khu ký túc xá giáo viên của Nam Đại nhà cậu đâu. Người ở đây, đừng nói là học vấn, nhiều người còn chẳng biết mấy phép tắc tối thiểu. Ngày thường rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm thì tụ tập tán dóc, buôn chuyện còn hăng hơn mấy bà già ở đầu làng. Người khôn khéo thì nói sau lưng, còn người chẳng biết giữ mồm giữ miệng thì có khi buông thẳng trước mặt. Tớ sợ cậu nghe thấy lại bực mình, nên nhắc trước để còn đề phòng.”
Lý Đoan Ngọc khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn điềm tĩnh:
“Chuyện đó cậu đừng lo, tớ đâu phải người dễ bị bắt nạt.”
Bà dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
“Hơn nữa, nơi nào có người, nơi đó sẽ có chuyện thị phi. Ở Nam Đại cũng vậy thôi, không phải ai cũng biết giữ lễ nghĩa. Tớ sống từng này tuổi rồi, gặp qua đủ loại người, mấy chuyện này… thật sự chẳng đáng để lo.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới nhà Đào Quế Vân.
Vừa nhìn thấy Lý Đoan Ngọc, biết đây là mẹ của Dạng Dạng, Đào Quế Vân liền niềm nở như gặp chị em ruột:
“Mau, mau vào nhà.”
"Quế Vân, làm phiền rồi." Lý Đoan Ngọc bước vào, khách sáo đôi câu rồi đưa túi đồ trên tay:
“Tôi vừa đến đây, nghe Dạng Dạng kể là đã được cô chăm sóc tận tình. Anh nhà và tôi đều cảm kích lắm. Ban đầu định cả nhà cùng qua cảm ơn, nhưng sợ làm phiền nên mới nhờ Thụy Chi dẫn đến nhận mặt trước.”
Đào Quế Vân vốn là người có chút học thức, nhưng so với một người từng học đại học và còn từng giảng dạy như Lý Đoan Ngọc thì vẫn kém một bậc. Nghe giọng nói từ tốn, câu chữ mạch lạc, hoàn toàn không giống những người bình thường như họ, bà vội đáp:
“Cô nói thế khách sáo quá. Con bé Dạng Dạng cũng tốt bụng lắm, vẫn hay giúp cháu gái Tiểu Trân nhà tôi học thêm, lại chẳng thiếu quà cáp. Cô còn mang đồ sang nữa, thật ngại quá.”
Đào Quế Vân vốn là người có chút học thức, nhưng so với một người từng học đại học và còn từng giảng dạy như Lý Đoan Ngọc thì vẫn kém một bậc. Nghe giọng nói từ tốn, câu chữ mạch lạc ấy, bà vội đáp:
“Chị nói thế khách sáo quá. Con bé Dạng Dạng cũng tốt bụng lắm, vẫn hay giúp con gái Tiểu Trân nhà tôi học thêm, lại chẳng thiếu quà cáp. Chị còn mang đồ sang nữa, thật ngại quá.”
“Chỉ là mấy thứ không đáng bao nhiêu, nhưng là đồ chúng tôi mang từ Nam Thành đến. Ở biên cương có khi không dễ mua, coi như để mọi người nếm thử hương vị lạ.”
Thấy Lý Đoan Ngọc nói năng khéo léo mà không một kẽ hở, Đào Quế Vân cũng vui vẻ nhận lấy.
Cả hai đều là người sảng khoái, trò chuyện một lát, biết tuổi tác nhau rồi thì chuyển sang gọi “chị – em” thân mật, không còn e dè.
Biết Lý Đoan Ngọc sẽ ở đây một thời gian để chăm sóc con gái và con dâu, Đào Quế Vân tươi cười:
“Vậy thì tốt quá, chị Ngọc. Rảnh rỗi cứ sang nhà em chơi. Có việc gì cần giúp, chị chỉ cần gọi một tiếng.”
Lý Đoan Ngọc cũng không khách sáo:
“Có lời này của em Quế Vân, chị sẽ nhớ đấy.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi:
“Thím Quế Vân? Thím Quế Vân có ở nhà không ạ?”
Mấy người đang trò chuyện, Đào Quế Vân nghe thấy có người gọi mình ở ngoài cửa. Chỉ là khi nghe rõ là ai xong, bà nhìn Lý Đoan Ngọc một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi. "Chị Ngọc, em ra ngoài xem. Chị với viện trưởng Thư cứ ngồi uống trà nhé."
Lý Đoan Ngọc mỉm cười gật đầu, mắt tiễn theo bóng người vừa rời đi. Bà hơi nghiêng người, vươn cổ nhìn xuyên qua ô cửa kính ra ngoài. Thấy một cô gái trẻ, ánh mắt và giọng nói đều rất nhiệt tình với Đào Quế Vân, nhưng sắc mặt của Quế Vân lại thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn.
Bà không kìm được, hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Thư Thụy Chi khẽ lắc đầu:
“Đợi Quế Vân vào rồi nói”
Vừa nãy, Thụy Chi đã để ý nét mặt của Đào Quế Vân, tám phần là liên quan tới chuyện mấy hôm trước đã kể với mình. Giờ Lý Đoan Ngọc có mặt ở đây, để Quế Vân trực tiếp nói sẽ rõ ràng hơn, tránh việc mình thuật lại không được trọn vẹn.
Lý Đoan Ngọc thấy cô bạn già như vậy, lông mi khẽ động. "Chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan đến mình sao? Nhưng mình vừa mới đến đây thôi mà?!"
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí