Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 242

39@-

Thế nhưng kế hoạch không suôn sẻ như dự tính. Khi cô ta đề cập chuyện sang khu sản xuất bên kia, Tạ Quân lại tỏ ra lưỡng lự, không muốn đi. Ép mạnh sẽ chỉ khiến đối phương cảnh giác, chưa kể quan hệ giữa hai người vốn không đủ sâu để cô ta mặc sức điều khiển, cho nên cô ta không nhắc đến chuyện này nữa mà vẫn giữ bộ dáng mềm mỏng, lấy lòng, đồng thời đánh giá lại tình hình.


Cô ta không vội. Khu sản xuất bên kia sẽ còn hoạt động nhiều ngày, bản vẽ kỹ thuật không thể biến mất chỉ trong một đêm. Đường chưa thông, thì đổi hướng — vẫn còn nhiều cách để tiếp cận. Điều quan trọng là: không để lộ mục đích, không nóng vội, và không để bất kỳ ai nghi ngờ.


Nhưng những thứ kia thì gấp gáp hơn nhiều. Cấp trên đã ra lệnh, tháng này nhất định phải "tuồn" được thứ kia ra ngoài. Chính vì thế, gần đây cô ta mới đều đặn lui tới nơi này — lúc thì mang cơm, lúc lại tỏ ra quan tâm ân cần — tất cả đều nằm trong tính toán. Cô ta cần tạo ra một mối quan hệ đủ thân thiết để Tạ Quân hạ phòng bị. Mọi thứ đang tiến triển đúng hướng, niềm tin đang dần được bồi đắp… nhưng ở thời điểm mấu chốt này Trần Đại Dũng gây ra chuyện.


Thực ra ban đầu, Giản Chí Anh vốn chẳng coi Trần Đại Dũng ra gì. So với Tạ Quân, anh ta đúng là thận trọng hơn đôi chút, nhưng lại mắc đủ thói tật: nhỏ mọn, đa nghi, và đặc biệt là sợ bị thiệt.


Cô ta đã bí mật theo dõi nhiều ngày. Mỗi lần Tạ Quân nhận nhiệm vụ đưa đồ, Trần Đại Dũng đều lặng lẽ bấm giờ. Nếu hôm đó Tạ Quân về muộn một phút, thì y như rằng lần sau anh ta sẽ về muộn mười phút — kiểu trả đũa vụn vặt đặc trưng của kẻ chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân. Trong công việc cũng vậy: làm nhiều thì than phiền, làm ít thì tính toán, đến cả thời gian đi vệ sinh cũng ghi nhớ rạch ròi.


Tóm lại, anh ta không phải loại người dễ điều khiển, nhưng cũng chẳng đáng tin cậy. Mọi hành vi đều xoay quanh một trục: bảo toàn lợi ích cá nhân.


Một kẻ chỉ cần một chút cảm tình, sẽ dễ dàng vì cô ta mà làm việc vượt phận, thậm chí vi phạm quy định. Một kẻ đủ uy tín để nắm giữ chìa khoá, được giao những công việc quan trọng hơn. Tuy không dễ dụ, nhưng chỉ cần đánh vào sự ích kỷ của anh ta, khiến anh ta tạm thời rời vị trí là cô ta có thể tranh thủ thời gian trống để đột nhập, đánh cắp tài liệu.


Chính vì vậy, Giản Chí Anh mới chú ý đến họ.



Hai người một sơ hở, một giữ chốt — phối hợp hoàn hảo để cô ta chen chân vào giữa. Không cần tạo xung đột, chỉ cần dẫn dắt nhịp nhàng, cô ta có thể “lượm” được thứ cần lấy mà không gây tiếng động nào.


Cô ta từng bước làm thân với hai người, chỉ chờ một ngày hữu dụng.


Ngay khi nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, Giản Chí Anh liền triển khai phương án đã chuẩn bị sẵn. Cô ta giúp Tạ Quân vài lần những việc nhỏ nhặt, vừa đủ để gây thiện cảm. Sau đó khéo léo tỏ ra “lo lắng” cho sức khỏe anh ta, nhân đó chủ động đưa ra vài “gợi ý” để giúp anh ta bớt việc, trốn ca hợp lý. Trong lúc nói chuyện, cô ta còn “vô tình” đề cập đến một địa điểm yên tĩnh gần khu sản xuất — nơi có thể nghỉ ngơi mà không bị ai chú ý. Tất cả đều được sắp xếp khéo léo, như thể là do tình cờ, không chút chủ đích.


Ai ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thì Trần Đại Dũng đã xảy ra chuyện. Việc này không chỉ nằm ngoài dự đoán, mà còn kéo theo một hệ quả nghiêm trọng: tổ tuần tra chắc chắn sẽ điều người mới đến thay thế.


Điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch lập tức đứng trước nguy cơ đổ bể. Bản vẽ kỹ thuật là tài liệu mật, mỗi ngày sau khi ghi chép đều được niêm phong theo quy chế. Nếu phát sinh bất kỳ sai lệch nào, nhất định phải lập biên bản báo cáo.


Trần Đại Dũng và Tạ Quân làm ở đây lâu năm, đã quen với quy trình, đôi khi còn chủ quan lơ là trong khâu kiểm tra — chính điểm đó, Giản Chí Anh mới có thể tính toán sơ hở để chen vào. Nhưng người mới thì không. Người mới luôn thận trọng, luôn cẩn thận rà soát từng bước, thậm chí còn muốn thể hiện để ghi điểm với cấp trên. Nếu bản vẽ thất lạc dù chỉ là tạm thời, nhà máy sẽ lập tức bị phong tỏa toàn diện.


Và trong tình huống đó, dù cô ta có trộm được bản vẽ, cũng không thể mang ra ngoài nguyên vẹn.


Giản Chí Anh không phải kẻ hành động cẩu thả. Cô ta đã ẩn mình nhiều năm, không chạm tay vào bất cứ nhiệm vụ nào, chỉ để xây dựng một vỏ bọc không tì vết. Chính vì sự kín đáo ấy mà cô ta mới đủ tư cách được cấp trên lựa chọn cho nhiệm vụ lần này.


Đây là nhiệm vụ đầu tiên – và cũng có thể là lần duy nhất – cô ta ra tay. Một khi đã bắt đầu, không được phép có sai sót. Không được để lại dấu vết. Không được thất bại.



Vì thế, Giản Chí Anh coi Tạ Quân như một "con cờ bỏ".
 


Cô ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian cho một đối tượng bất ổn, càng không thể liều lĩnh đánh cược khi tình hình đã biến động. Nếu cứ cố bám lấy Tạ Quân, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, mà còn có nguy cơ bị bại lộ — điều cấm kỵ tuyệt đối đối với một người như cô ta.


Bởi nhiệm vụ lần này có một nguyên tắc nghiêm ngặt: có thể thất bại, nhưng không được để lộ thân phận.


Chính vì thế, từ đầu, cô ta mới chọn cách tiếp cận những công nhân ít bị chú ý nhất. Không nhắm vào cán bộ kỹ thuật cấp cao, không đụng đến lớp quản lý, mà chỉ chọn những người nằm dưới đáy hệ thống giám sát — dễ tiếp cận, dễ thao túng, dễ xóa dấu vết.


Thực tế, cô ta hiểu rõ tình hình hơn bất cứ ai. Những năm gần đây, tổ chức của cô liên tiếp tổn thất. Chỉ tính riêng năm ngoái, căn cứ này đã bắt giữ hàng trăm người, trong đó có không ít là người của họ. Hai trạm tình báo hoạt động suốt gần một thập kỷ cũng lần lượt bị phá hủy.


Hiện tại, toàn bộ mạng lưới gần như tê liệt. Cơ sở cũ bị thanh lọc, người mới không thể cài cắm, mọi thứ đều đang trong giai đoạn rút lui, bảo toàn. Trong tình hình đó, mỗi một nhân lực còn lại đều trở thành tài sản chiến lược — không thể hao phí, không thể hy sinh tùy tiện.


Vào thời điểm này, bảo toàn lực lượng cũng là một nhiệm vụ quan trọng.


Giản Chí Anh quyết định sẽ cắt đứt liên hệ với Tạ Quân. Cô ta sẽ chờ cho chuyện của Trần Đại Dũng lắng xuống rồi tìm cơ hội khác.


“Đồng chí Tạ, bộ phận tuần tra chắc sắp điều người đến rồi. Tôi cũng phải về làm việc đây.”



Trốn việc thì đã đành — nhưng lặn đi xa hẳn như Trần Đại Dũng thì không phải phong cách của anh. Tạ Quân luôn tự thấy mình là “người cũ” của xưởng, làm việc mười mấy, hai mươi năm, trong đầu anh ta có một suy nghĩ tự phụ rất rõ ràng: anh ta làm việc lâu như vậy rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, ngồi lười trong xưởng không một chút lại làm sao vậy ? Chính vì thế, anh ta có trốn việc thì cũng chỉ loanh quanh trong xưởng, không bao giờ đi xa.


Trái lại, Trần Đại Dũng là kiểu người thích thể hiện. Bề ngoài luôn tỏ ra tử tế, nhiệt tình, nhưng thực chất thì tính toán hơn ai hết. Vì sợ người khác hơn mình, sợ bị thiệt thòi, anh ta luôn tìm cách luồn lách, đắp lên vẻ ngoài một lớp vỏ chỉn chu.


Cũng chính vì tâm lý đó, việc trốn việc của anh ta không quang minh chính đại — đã làm thì phải giấu, mà càng giấu lại càng dễ sơ hở.


Cuối cùng, chính sự khôn vặt ấy lại đẩy anh ta thành kẻ thế thân, bị lôi ra làm ví dụ cảnh cáo cho cả xưởng.


Có điều, Tạ Quân tất nhiên không thể biết được điều này. Anh ta chỉ mừng vì mình không ngu ngốc như Trần Đại Dũng vậy.


Nhưng giờ Trần Đại Dũng bị xử phạt, anh ta có mắng cũng vô ích. Vấn đề là chiều nay sẽ có người mới được điều đến. Nếu là người khó tính, khó hòa hợp, Tạ Quân cảm thấy cuộc đời sẽ khổ sở. Mặc dù anh ta cũng chẳng ưa Trần Đại Dũng là mấy, nhưng hai người làm việc chung nhiều năm như vậy, lại cùng nhau làm nhiều việc mờ ám, nên đáng tin cậy hơn người lạ.


Trần Đại Dũng vừa bị xử phạt, Tạ Quân tuy tự cao cũng không dám gây chuyện vào lúc này, chỉ có thể kẹp chặt đuôi mà sống. Nghĩ đến những ngày tháng khổ sở sắp tới, anh ta cũng không còn để ý đến Giản Chí Anh nữa. Dù sao thì cô ta đã là người của anh ta, nên anh ta cũng không cần chiều chuộng cô ta như trước. Nghe cô ta nói phải đi, anh ta cũng không để ý: "Đi thôi. Tối về nấu cho tôi hai món ngon, chuẩn bị một chai rượu nhé." Anh ta muốn giải sầu.


Dù hai người có mối quan hệ mờ ám, nhưng Giản Chí Anh sống trong khu ký túc xá công nhân viên chức, người ở đó không nhiều. Mọi người đều biết Tạ Quân giúp đỡ Giản Chí Anh rất nhiều, nên việc cô ta thường xuyên mời anh ta đến ăn cơm cũng chẳng ai nghi ngờ.


Thế nhưng, Giản Chí Anh hôm nay không phải là người dịu dàng như mọi khi. Nghe vậy, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Nhưng vì không muốn Tạ Quân nghi ngờ, cô ta không cắt đứt quan hệ ngay lập tức: "Đồng chí Tạ, mấy ngày nay hậu cần chúng tôi bận lắm, tan tầm sẽ muộn. Anh cứ ăn cơm ở nhà ăn đi nhé."


Tạ Quân biết Giản Chí Anh làm một công việc không quan trọng lắm, nhưng việc linh tinh lặt vặt cần làm lại rất nhiều, nên cũng không nghi ngờ, đáp: "Cũng được. Tôi sẽ ăn cơm ở nhà ăn."



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 242
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...