Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 234

19@-

Chu Giới Nhiên đứng bên cạnh Phương Tri Ý, ánh mắt dừng lại trên gương mặt kiên nghị của cô. Rõ ràng là một cơ thể nhỏ bé, thoạt nhìn yếu ớt, vậy mà lại chứa đựng sức mạnh gần như vô tận. Chính sự tự tin đã khiến cả người cô như được bao phủ bởi một vầng hào quang chói mắt.

Một người như vậy, dẫu ở trong hoàn cảnh nào cũng không dễ dàng bị đánh gục — bởi vì cô không chỉ là người biết xoay mình theo chiều gió, mà còn là người nắm tay lái, định hướng con đường phía trước.

Trong quá trình làm việc sau đó, Chu Giới Nhiên mới thật sự hiểu được Phương Tri Ý lợi hại đến mức nào.

Cô luôn suy xét một cách toàn diện, thậm chí trong nhiều thời điểm khi anh đang suy nghĩ còn dang dở, cô đã có thể lập tức nối tiếp và hoàn thiện được ý tưởng của anh.

Vì vậy, trong quá trình cải tiến bản vẽ, hơn phân nửa phương án mà Chu Giới Nhiên lựa chọn đều là ý kiến của cô gái nhỏ ấy. Khi bản vẽ cuối cùng được giao vào tay các kỹ sư già trong xưởng, hai người thợ cả nghiêm túc đối chiếu, hạch toán rồi thảo luận hồi lâu, cuối cùng đều đi đến kết luận: cái này đã không còn là đơn thuần cải tạo máy móc nữa, mà gần như là dùng những mảnh vụn sắt cũ kỹ để tạo ra một thế hệ thiết bị tinh vi hoàn toàn mới.

Một thiết bị tiên tiến đến mức không chỉ khiến họ kinh ngạc, mà ngay cả Trương Võ Sơn cũng chưa từng gặp qua. Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bản vẽ, trong lòng đã trào dâng một cảm giác thắng lợi rõ ràng.

Hiện tại, mọi thứ đều đã đi đúng hướng. Kế tiếp chính là bước vào giai đoạn nghiên cứu chế tạo máy móc, sau đó là tiến hành thử nghiệm. Nếu thử nghiệm thành công và có thể đưa vào sản xuất, thì mới được xem là hoàn toàn đạt được mục tiêu.

Chiếc máy đầu tiên dùng để thử nghiệm được Chu Giới Nhiên đích thân mang bản thiết kế đến giao cho các sư phụ trong xưởng chế tạo hoàn thiện.

Khi nhận được nhiệm vụ này, Trương xưởng trưởng còn kích động chẳng khác gì ngày cưới của mình năm xưa, vui mừng đến mức muốn đãi cả viện nghiên cứu một bữa cơm mừng — tất nhiên là tổ chức ngay tại nhà ăn của xưởng chế tạo.

Có điều, một khi Trương xưởng trưởng đã mở miệng, thì bữa cơm ấy chắc chắn sẽ không giống cơm tập thể thông thường.

Ông đặc biệt gọi đầu bếp riêng nấu món xào nóng hổi cho mọi người, ai nấy nghe tin đều mừng rỡ, không khí sôi nổi lan khắp xưởng.

Phương Tri Ý và Chu Giới Nhiên cùng nhóm người cũng không từ chối. Dù sao thì chuyện ăn cơm cũng là việc lớn — không ăn no làm sao còn tinh lực mà nghiên cứu?

Khi đoàn người bước vào nhà ăn, mùi thơm đã ngào ngạt. Đầu bếp sớm đã chuẩn bị xong vài món nóng hổi. Trương Võ Sơn đích thân tiếp đón mọi người ngồi vào bàn, sau đó cẩn thận đem đến cho Phương Tri Ý một chiếc hộp cơm sạch sẽ:
“Kỹ sư Phương, đây là hộp cơm cô dặn.”

Mặc dù trong mắt Trương Võ Sơn, cô bé này nhỏ hơn con gái mình hai tuổi, nhưng sau khi chứng kiến tận mắt bản lĩnh của cô, ông ấy nói chuyện vô cùng khách khí.

Biết cô cần một hộp cơm còn tưởng rằng cô muốn đóng gói đồ ăn để bữa tối thêm cơm còn cố ý hỏi: “Kỹ sư Phương, có muốn bếp trưởng của nhà bếp chuyên môn làm thêm hai món ăn cho cô không? Bếp trưởng nhà ăn chúng tôi cũng biết làm món ăn Nam Thành đó.”

Phương Tri Ý nhận lấy hộp cơm, khẽ cười nói:
“Cảm ơn xưởng trưởng Trương, không cần phiền phức đâu ạ. Cái này không phải để tôi ăn, mà là mang cho đối tượng của tôi.”

Bùi Từ mấy hôm nay đều bận rộn với việc bay thử nghiệm. Tuy anh có thể ăn cơm tối ở bên viện nghiên cứu, nhưng thường sau khi xong việc lại ghé qua xưởng chế tạo đón cô. Mà cô thì hay làm đến tận muộn mới về, nên nhiều khi anh xuống nhà ăn thì chỉ còn lại vài món nguội lạnh, không ngon miệng.

Hôm nay cô thấy các món xào còn khá ngon, liền nghĩ trước hết gói một hộp cho Bùi Từ, đến lúc đó về liền có thể trực tiếp ăn.

Mọi người đều biết cô bé có đối tượng, cho nên nghe được lời này đều ngầm hiểu mà cười cười, không nhịn được cảm thán tuổi trẻ thật tốt nha.

Chu Giới Nhiên nghe Phương Tri Ý nói xong, nhất thời trong lòng dâng lên một luồng hâm mộ khó tả.
Thứ hâm mộ ấy thậm chí còn lẫn theo chút hận ý âm ỉ, khiến chính anh cũng không dám tin là mình sẽ có loại cảm xúc này.

Nếu anh sớm hơn một bước, liệu có phải người cô nhớ tới lúc này—sẽ là anh?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua, nhưng cũng đủ khiến anh trong chớp mắt mất đi lý trí.


Thế rồi khi nhìn thấy cô bé đứng bên cạnh đang vươn người về phía bàn, dùng đôi đũa gắp thức ăn cho vào hộp cơm, Chu Giới Nhiên liền giật mình tỉnh táo lại.
Không thể như thế. Cô đã có người trong lòng. Mà anh—phải giữ lấy lý trí.

Anh tự nhiên vươn tay nhận lấy hộp cơm trong tay cô, giọng điềm đạm:
“Dạng Dạng, để anh gắp cho em.”

Nói xong dùng đôi đũa sạch của mình giúp cô gắp đầy một hộp thức ăn, thậm chí còn chọn những món Bùi Từ thích.

Trương Võ Sơn vẫn chưa biết rõ mối quan hệ giữa hai người, chỉ thấy kỹ sư Chu đối xử với kỹ sư Phương đặc biệt tốt, trong lòng không khỏi có chút lấn cấn. Ánh mắt ông rơi trên người hai người trẻ tuổi trước mặt.

Kỹ sư Phương rõ ràng đã có đối tượng, vị kỹ sư Chu này… chẳng lẽ còn có suy nghĩ khác?

Nhưng rồi ông lại tự bác bỏ ngay: nếu thực sự có tâm tư riêng, thì sao có thể giúp cô gắp thức ăn cho đối tượng của cô – đội trưởng Bùi?
Không hợp lý, không giống chút nào.

Trương Võ Sơn tự nhận mình không phải người hay để ý chuyện riêng tư người khác, nhưng khoảnh khắc này, nhìn một màn im lặng mà thân thiết trước mắt, tim ông lại đập loạn nhịp, cảm giác hơi hỗn loạn.

Cứ như đứng giữa một cái mạng lưới rối rắm mà sợi dây nào cũng kéo mình vào.

Cuối cùng, không kìm được trái tim đang rục rịch, ông giả vờ như lơ đãng mà buột miệng hỏi một câu:


“Dạng Dạng là em gái tôi.”

Cả bàn cơm sửng sốt —
“A?”
“Ồ?”
“Hả?”


“Thảo nào! Tôi còn thắc mắc sao hai người không cùng họ. Vậy là một người theo họ mẹ, một người theo họ cha đúng không?”

Chu Giới Nhiên không nhanh không chậm nói:
“Hai nhà chúng tôi là hàng xóm, Dạng Dạng coi như lớn lên cùng tôi.”

Câu này vừa nói ra, không khí trên bàn ăn lập tức thả lỏng.

Thì ra là thế à, khó trách hai người họ không giống những người khác, kỹ sư Chu đối với kỹ sư Phương tốt như vậy.

Nói như vậy thì Trương Võ Sơn cũng yên tâm.

Ăn cơm xong, Trương Võ Sơn cũng không làm chậm trễ hai vị nghiên cứu viên về nghỉ ngơi.

Xưởng chế tạo cách viện nghiên cứu không xa, bất quá là hai cánh cửa khác nhau, cho nên đi lại giữa hai nơi cũng mất khoảng mười phút.

Đến khi tới cửa viện nghiên cứu thì Bùi Từ cũng vừa đúng lúc kết thúc công việc, đang chuẩn bị đi ra đón Phương Tri Ý thì liền nhìn thấy cô và Chu Giới Nhiên cùng nhau trở về.

Nhanh chóng đón lại, tiện tay nhận lấy đồ vật trong tay cô hỏi: “Dạng Dạng có mệt không?”

“Không mệt, anh mệt sao?”

Bùi Từ lắc đầu, cùng đối tượng làm việc anh chính là nhiệt tình mười phần. Hai ngày nay ở trong lúc làm quen với máy b** ch**n đ**, những người xung quanh đều biết tổng thiết kế sư là đối tượng của anh, lời trong lời ngoài đều là sự hâm mộ. anh vô cùng vui vẻ, tự hào làm sao có thể cảm thấy mệt chứ.

“Đúng rồi, em có mang cơm cho anh.” Nói rồi liền chỉ vào cái túi trong tay Bùi Từ: “Hôm nay xưởng trưởng Trương mời cơm, em nghĩ chắc chắn anh còn chưa ăn nên mang một chút trở về.”

Bùi Từ nghe vậy, lòng như tan chảy thành nước.

Cô gái nhỏ nhà anh thật tốt quá mức, ra ngoài ăn cơm cũng nhớ gói cho anh một phần mang về. Sau này có cô lo, chắc cả đời này anh cũng không sợ đói.

“Cảm ơn…”

Phương Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh, cười híp mắt nói:
“Anh nên cảm ơn anh Giới Nhiên mới đúng. Một số món em với không tới, đều là anh ấy gắp giúp.”

Chu Giới Nhiên nghe được lời cô bé nói, lập tức nhướng mày nhìn Bùi Từ một cái, thầm nghĩ: nếu anh đã có được Dạng Dạng, thì tiếng "anh" này dù sao tôi cũng phải nghe, đúng không ?

Bùi Từ dĩ nhiên sẽ không gọi Chu Giới Nhiên là “anh”. Dù sao cũng chỉ là hàng xóm từ nhỏ, cũng không phải anh em ruột thịt gì. Nhưng nghe nói bữa cơm này là do Chu Giới Nhiên gắp đồ ăn giúp, anh vẫn hơi khựng lại một chút — người này, tốt bụng vậy sao?

Chu Giới Nhiên dĩ nhiên không có lòng tốt đến mức gắp thức ăn cho Bùi Từ. Lúc đó anh chỉ đơn thuần là giúp Dạng Dạng lấy món cô không tiện đứng dậy lấy mà thôi.

Nhưng… bất kể là vì lý do gì, Bùi Từ vẫn cảm thấy nên nói một tiếng cảm ơn. Nhất là khi đối tượng nhà mình đang đứng bên cạnh nhìn, anh cũng không thể tỏ ra hẹp hòi.

“Vậy à?” Anh gật đầu, giọng ôn hòa:
“Thật ngại quá, làm phiền kỹ sư Chu rồi.”

Chu Giới Nhiên sắc mặt như thường, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không phiền.”

Lời nói vừa đủ, thái độ vừa phải, chẳng có kẽ hở nào để bị bắt bẻ

“Vậy chúng ta đi ăn cơm trước, Dạng Dạng, hôm nay anh đã ghi lại vài chỗ số liệu, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Bùi Từ nói.

“Anh Giới Nhiên, chúng em đi trước đây.” Phương Tri Ý quay đầu lại nói chuyện với Chu Giới Nhiên.



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 234
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...