Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 232

45@-

“Kỹ sư Tạ, kỹ sư Trần, hai người còn chưa đi ăn cơm à?”


Hai người đang trò chuyện, thì một nữ đồng chí tóc ngắn cắt ngang tai bước nhanh đến.


Cô ta tên là Giản Chí Anh, công tác tại bộ phận hậu cần của xưởng, cũng đã vào đây được bảy tám năm. Do thường xuyên phải tiếp xúc trực tiếp với đội ngũ công nhân kỹ thuật, nên quan hệ giữa cô ta và Tạ Quân, Trần Đại Dũng cùng một số người khác vẫn luôn không tệ.


Tạ Quân vừa trông thấy cô ta, sắc mặt rõ ràng dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn còn hậm hực:
“Ăn với uống gì chứ! Tức no cả bụng rồi đây này!”


“Giận thì giận, nhưng cơm vẫn phải ăn chứ.”


Nói rồi, cô ta mở túi vải đeo chéo bên hông, lấy ra hai hộp cơm gói gọn gàng bằng khăn tay màu cũ:


“Tôi nghe nói mấy hôm nay các anh thay phiên tăng ca, về đến nhà còn phải lục đục nấu cơm thì vất vả quá. Tiện thể, tôi làm thêm hai phần. Kỹ sư Tạ, kỹ sư Trần, ăn chút cho ấm bụng đi. Để tôi coi máy giúp một lát cũng được.”


Tạ Quân thoáng sững người, định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, ánh mắt rơi vào hộp cơm kia, lộ vẻ phức tạp khó diễn tả.



Giản Chí Anh năm đó cũng là người trong nghề, chồng cô ta từng làm ở một xưởng cơ khí phía Nam, nhưng nói là "từng" vì nơi đó sau lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Người ta nói, tai nạn ấy cướp đi không chỉ sinh mạng của chồng cô ta, mà cả đứa con trai nhỏ vốn đã yếu ớt bẩm sinh cũng "rời đi" rồi. Sau đó, để rời xa ký ức đau lòng, khi có chính sách tiếp nhận nhân lực từ xưởng cũ, Giản Chí Anh liền đăng ký đi xa, đến vùng đất này bắt đầu lại từ đầu.


Giản Chí Anh năm nay đã gần bốn mươi, tuổi xuân đã lặng lẽ trôi qua giữa tiếng máy móc ồn ào và những bữa cơm nguội lạnh. Những năm qua vẫn luôn sống một mình, không phải không có người theo đuổi, trong xưởng cũng từng có mấy đồng chí độc thân, tính tình cũng không tệ, nhưng đều bị cô ta khéo léo từ chối. Có người hỏi, cô ta chỉ cười nhàn nhạt, nói một câu: “Cả đời này, tôi không tính chuyện kết hôn nữa.”


Vì tiếp xúc với Tạ Quân và Trần Đại Dũng thì cảm thấy hợp để nói chuyện, ba người quan hệ liền cũng không tệ lắm.


Chỉ là… vợ Trần Đại Dũng tính tình có phần cứng rắn, lại thường hay soi mói. Ở khu nhà công nhân viên chức trong xưởng, ai dọn ra, ai đi về lúc nào, đều không thoát khỏi cặp mắt của mấy bà hàng xóm nhiều chuyện. Mà Giản Chí Anh – một quả phụ sống một mình – lại thường xuyên lui tới xưởng, khó tránh khỏi khiến người ta dị nghị. Vì vậy, tuy cùng làm việc lâu năm, Trần Đại Dũng vẫn luôn giữ khoảng cách vừa phải, đôi lúc muốn tốt bụng giúp đỡ, cũng phải cân nhắc mấy phần.
 


Trái lại, Tạ Quân thì khác. Vợ con anh ta đều sống ở huyện lỵ cách đây hơn trăm cây số, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được về nhà. Mỗi lần về cũng vội vàng vài ngày rồi lại quay về xưởng, công việc cuốn anh ta đi, thành ra cuộc sống sinh hoạt cũng đơn độc. Chính vì vậy, mối quan hệ giữa anh ta và Giản Chí Anh dần dần cũng thân thiết hơn người bình thường một chút.


Có một lần, Giản Chí Anh ra thị trấn mua vài món nhu yếu phẩm cho bộ phận hậu cần, trên đường về chẳng may gặp đám thanh niên lêu lổng gây sự. Cô ta vốn không phải người dễ bắt nạt, nhưng giữa chợ đông người, lời ra tiếng vào không tiện làm lớn. Vừa may khi ấy Tạ Quân tình cờ đi ngang, giúp cô ta đuổi đi lưu manh, từ đó về sau hai người lén lút càng lấy anh em mà tương xứng.


Bất quá ở trong xưởng Giản Chí Anh vẫn thích gọi là kỹ sư Tạ, dù sao thân phận hai người nếu bị người khác thấy thì dễ bị bàn tán nhiều.


Trần Đại Dũng biết mình có phần đều là nhờ Tạ Quân nên nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi nói buổi tối về sẽ nói với vợ đưa phiếu gạo cho Giản Chí Anh.


Giản Chí Anh cũng không từ chối, Tạ Quân thì ăn yên tâm thoải mái, cái gì cũng chưa nói.



Công việc trực máy móc vốn không phức tạp, chỉ cần theo dõi tình hình vận hành, định kỳ ghi lại số liệu, nếu có trục trặc thì kịp thời báo cáo. Không yêu cầu kỹ thuật cao, chỉ cần người tỉ mỉ, chịu khó. Vì vậy, Giản Chí Anh – dù thuộc bộ phận hậu cần – thỉnh thoảng vẫn có thể thay ca phụ giúp, nhất là những lúc công nhân kỹ thuật bận việc khác hoặc nghỉ luân phiên.


Nhưng đúng lúc cô ta vừa bước vào, Trần Đại Dũng liền sực nhớ ra — trên bàn điều khiển vẫn còn đặt hai tờ bản vẽ.


Đó không phải bản vẽ thông thường.


Chính là bản thiết kế kỹ thuật của hạng mục cấp mật, được niêm phong truyền xuống từ tổ chuyên đề kỹ thuật cao cấp, chỉ có kỹ sư chủ lực được quyền tiếp cận. Anh ta và Tạ Quân được phân công tạm thời nghiên cứu sơ bộ để chuẩn bị quy trình sản xuất thử. Theo quy định, sau khi xem xét phải lập tức niêm phong lại, tuyệt đối không để lộ dù chỉ một chi tiết.


Vừa nãy vì Tạ Quân bực bội, vỗ bàn bỏ đi, rồi Giản Chí Anh lại bất ngờ tới, anh ta sơ ý một chút suýt nữa quên mất.


Trần Đại Dũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn sang Giản Chí Anh đang cúi người xem bảng số liệu trên máy đo. Động tác rất thuần thục, rõ ràng đã quen với quy trình.


Anh ta nhanh chóng đặt hộp cơm xuống, bước lên vài bước, cẩn thận thu lại hai tờ bản vẽ, động tác dứt khoát nhưng không thất lễ:
“Đồng chí Giản, thật ngại quá, đây là bản vẽ mật. Ngoài nhân viên kỹ thuật có liên quan, người khác đều không được phép xem qua.”


Anh ta nói xong liền thoáng nhìn Giản Chí Anh một cái, sợ cô hiểu lầm. Dù gì người ta mang cơm đến, lại còn chủ động thay ca hỗ trợ, nếu không giải thích e sẽ khiến đối phương khó xử.


Giản Chí Anh cười nói: “Kỹ sư Trần, tôi biết quy định mà, anh không cần lo.” Nói rồi cô ta khom người, bắt đầu kiểm tra đồng hồ đo và ghi chép các chỉ số bất thường. Động tác thuần thục, ánh mắt chuyên chú, như thể chuyện bản vẽ khi nãy chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta. Nhưng khi Trần Đại Dũng mang theo bản vẽ quay người, ánh mắt của Giản Chí Anh giật giât, chỉ là không ai phát hiện ra tia sáng bất thường loé lên trong mắt cô ta.



Trần Đại Dũng ăn cơm nhanh, ăn xong liền nhanh chóng đi thay Giản Chí Anh: “Đồng chí Giản, làm phiền cô rồi.”


Giản Chí Anh như cũ ôn hòa cười cười: “Kỹ sư Trần anh khách sáo quá, chúng ta đều là công nhân viên chức trong xưởng, huống chi anh và anh Tạ lại giúp tôi không ít việc, tôi giúp chút này không đáng là gì.”


Hai người khách sáo với nhau vài câu, rồi Trần Đại Dũng lại phải quay về nhìn chằm chằm hệ thống máy móc, ánh mắt không rời khỏi các chỉ số nhấp nháy liên tục trên bảng điều khiển. Giản Chí Anh thấy vậy cũng không quấy rầy thêm, liền xoay người rời đi.


Khi đi ngang qua chỗ Tạ Quân, thấy anh đã ăn cơm xong, cô ta liền thuận tay cầm lấy hộp cơm giúp anh thu dọn, vừa làm vừa nói:"Tạ kỹ sư, tôi đi trước đây."


Tạ Quân đứng dậy vươn tay lấy túi vải đựng hai hộp cơm không nói: “Tiểu Anh, anh đưa em ra ngoài.”


“Tạ kỹ sư, không cần phiền phức đâu.”


“Không phiền phức.”


Nói rồi liền cùng Giản Chí Anh cùng nhau đi ra ngoài, Giản Chí Anh cũng không từ chối, hai người cùng nhau đi về phía cửa phân xưởng.


Hai người đi tới cửa vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Khâu dẫn theo Phương Tri Ý, Chu Giới Nhiên cùng đoàn người đi vào văn phòng của xưởng trưởng Trương. Giản Chí Anh khựng bước nửa nhịp, ánh mắt khẽ lay động. Cô ta nhìn cô gái trẻ đang bị vây quanh giữa một đám người — tuổi còn nhỏ, vóc dáng lại mảnh mai yếu ớt, gương mặt trắng trẻo xinh xắn như một đóa hoa mới nở, tưởng như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Vậy mà lại có thể khiến một loạt những người có thân phận, quyền thế như vậy vây quanh



Bản vẽ vưa rồi chính là xuất từ tay cô bé này đi ?


“Đó chính là nghiên cứu viên trẻ tuổi của viện nghiên cứu đúng không? Nghe nói lợi hại thật sự.”


Tạ Quân vốn đang hậm hực vì bị cắt lượt trực máy, sắc mặt đã không dễ coi. Giờ lại nghe Giản Chí Anh nhắc đến Phương Tri Ý, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt, lập tức hừ lạnh một tiếng, giọng khàn đặc vì nén giận:


“Còn không phải là cái cô nhóc đó sao? Mới nhìn đã biết chẳng có bản lĩnh gì, gió thổi còn chưa đứng vững, vậy mà cũng bày đặt nghiên với cứu. Nghe nói phía sau có người đỡ đầu, nên mới chui tọt được vào viện nghiên cứu, giờ lại còn dám tự xưng nghiên cứu viên? Đúng là buồn cười. Thời buổi này, miệng còn hôi sữa mà cũng gánh được cái danh cán bộ kỹ thuật của viện nghiên cứu cơ đấy!”


Giản Chí Anh nghe thấy giọng điệu đầy gai góc bất mãn của Tạ Quân, khóe miệng khẽ giật một cái, trong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường nhàn nhạt. Bất quá ánh mắt kia chỉ lóe lên một thoáng, rất nhanh đã bị cô ta thu lại, thay bằng nụ cười ôn hòa quen thuộc, giọng nói mềm như nước: “Anh cũng đừng nóng giận, sư phụ già như anh hà tất phải tranh cãi với một cô bé. Buổi tối đến nhà em nhé, hôm nay em đi Cung Tiêu Xã mua thịt ba chỉ, làm thịt kho tàu cho anh, gần đây anh cũng mệt mỏi, nên tẩm bổ tốt một chút.”


Tạ Quân nghe cô ta nói như vậy, lại nhìn thấy Giản Chí Anh ôn nhu sùng bái nhìn mình, trong lòng cái sự không thuận đó dường như lập tức liền được giải tỏa, vội gật đầu nói: “Được.”!


Trương Võ Sơn vừa mới họp xong với mấy sư phụ già có thể cải tạo máy móc, liền thấy Trương Khâu dẫn người đến, nhanh chóng tiến lên mấy bước đón lại: “Ây da, cơn gió nào đã thổi viện trưởng Trương của chúng ta tới đây vậy vậy?”


“Nghe giọng điệu này, hình như không quá hoan nghênh chúng tôi thì phải?”
Giọng nói vang lên không cao, nhưng câu từ rõ ràng, mang theo vài phần nhàn nhạt châm biếm.


Viện nghiên cứu và xưởng chế tạo vốn là hai mắt cùng nhìn về một hướng — thiết kế và sản xuất không thể thiếu nhau. Một bên vẽ bản vẽ, một bên biến bản vẽ thành hiện thực. Nhưng cũng chính vì công việc chia tách, lập trường khác biệt, mà mâu thuẫn luôn âm ỉ.


Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 232
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...