Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 227

16@-

Bùi Từ đối diện với ánh mắt đó, không những không tức, mà trong lòng còn mềm oặt ra như bị đun chảy. Người khác cô còn lười liếc mắt, huống hồ là mắng. Được cô lườm một cái, khinh một câu, hóa ra lại là một loại đặc quyền — vì chỉ khi thật sự thân thiết, cô mới không giấu mình đi.

Sau khi đoan chính thái độ, Bùi Từ lại trở về dáng vẻ như trước kia, khiến Phương Tri Ý nhìn không vừa mắt, liền vươn tay nhéo một cái vào má anh, miệng thì thầm như tự nói với mình:
“Cũng không có mà…”

Bùi Từ bị nhéo mặt không hiểu chuyện gì, quay sang nhìn cô, giọng đầy nghi hoặc:
“Không có gì cơ?”

Phương Tri Ý nghĩ đến màn “thay đổi sắc mặt” ở Dung Thành, ánh mắt bỗng nghiêm túc lạ thường, còn cố ý ghé sát vào hỏi:

“Bùi Từ, anh đã từng đi Dung Thành xem mấy đoàn xiếc ảo thuật biểu diễn biến mặt chưa?”

Bùi Từ lắc đầu: “Sao thế? Em muốn xem hả?”

Phương Tri Ý: ....

Em muốn xem cái gì chứ? Có người ngày nào chả ‘biến’ cho em xem…

“Mau nói cho em biết anh đã xem hay chưa?”

Bùi Từ chợt nhớ ra, hình như lần trước anh từng được điều qua Dung Thành làm nhiệm vụ, sau khi xong việc, đơn vị tổ chức một buổi biểu diễn chúc mừng, trong đó có tiết mục biến mặt. Anh gật đầu:


“Xem rồi.”

Phương Tri Ý lập tức nheo mắt nhìn anh, giọng lười biếng nhưng không giấu được nghi ngờ:
“Khó trách... anh chắc chắn là đã lén học rồi!”

Bùi Từ còn chưa kịp hiểu ra cô đang nghĩ gì, nghiêm túc lắc đầu:
“Không có mà. Anh học cái đó làm gì chứ?”

Phương Tri Ý hừ một tiếng, liếc anh một cái rồi bật cười:
“Không học thì anh làm sao mỗi ngày đều đổi sắc mặt như vậy? Trước mặt người này một kiểu, trước mặt người khác lại một kiểu. Anh đừng nói với em là trời sinh bản lĩnh đấy nhé?”

Thật ra Phương Tri Ý cảm thấy Bùi Từ trước mặt mình vĩnh viễn đều rất dịu dàng, kiên nhẫn, nói yêu đương xong thì biến thành chú chó nhỏ đáng thương, còn trước mặt người khác thì kiêu ngạo lại ngang ngược.

Mấy hôm trước, cô còn nghe chị dâu nói nhỏ: “Bùi Từ á, trước kia khó đối phó cực kỳ…”

Cô thật sự muốn chống nạnh mà hỏi: Bùi Từ ca, rốt cuộc anh còn bao nhiêu ‘bản thể’ khác nữa mà em chưa thấy hả?

Mỗi lần nghe được truyền thuyết về anh tuyệt đối đều không phải là bộ dạng mình nhìn thấy, tóm lại trước mặt người này một kiểu, trước mặt người kia một kiểu, hơn nữa sự tương phản còn rất lớn.

Bùi Từ bị cô bé chọc đến mức suýt nữa không xuống đài nổi, gương mặt tuấn tú đỏ bừng. Một lúc lâu sau mới hừ hừ phản bác yếu ớt:


“Có sao?”

Còn hỏi "có sao?"
Chẳng phải rõ ràng là "có" rồi sao?

Phương Tri Ý nhìn thấy dáng vẻ kia của anh thì càng không nhịn được cười, ánh mắt cong cong mang đầy ý trêu chọc, khiến người nào đó biết là mình bị đè đầu cưỡi cổ nhưng lại chỉ có thể giả vờ mặt không đổi sắc.

Đối diện với nụ cười ranh mãnh kia, đồng chí Bùi Từ dù đã trưởng thành đứng đắn, lúc này cũng không tránh khỏi đỏ mặt. Ban đầu còn định quay đầu đi, làm ra vẻ lạnh lùng không thèm để ý. Nhưng vừa quay đầu, tiếng cười sau lưng lại vang lên rõ ràng, ngọt đến mức như ong vo ve bên tai.

Thế là... anh xoay người lại.
Không nói một lời, mạnh mẽ ôm cô bé vào lòng, giọng trầm xuống, cố làm ra vẻ hung dữ:
“Không được cười nữa. Còn cười thì...”

Phương Tri Ý bị anh ôm chặt, cố nín cười, giọng mơ hồ vang lên từ trong lồng ngực anh:


“Còn cười thì sao?”

"Anh đánh em à ?"

Cô vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích hừ một tiếng. Cái dáng vẻ ương bướng ấy khiến Bùi Từ nhìn mà tim đập loạn, lại không nhịn được cúi đầu xuống… hôn cô.

Môi anh chạm vào môi cô.

Là nụ hôn đầu thật sự của cả hai.

Trước kia những cái hôn lên má, lên trán kia đều vụng về và ngây ngô, còn bây giờ—là thật sự. Một nụ hôn rất nhẹ, rất khẽ, rất lúng túng… nhưng lại khiến lòng người run rẩy.

Phương Tri Ý ngây ra một giây, sau đó theo bản năng nhắm mắt lại. May mà cô có “kinh nghiệm lý thuyết” phong phú, tạm thời không luống cuống.

Còn Bùi Từ—anh vốn chỉ muốn ngăn cô cười, không nghĩ quá nhiều, nhưng khoảnh khắc môi chạm môi ấy, đầu óc anh như bị ai đó đập cho một gậy, hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm mãnh liệt trỗi dậy:

Mềm quá... Dạng Dạng thật mềm... muốn hôn thêm một chút.

Khi thấy cô nhắm mắt lại, trái tim anh như được ai đó đổ thêm lửa, liền nhắm mắt theo, động tác vẫn rất nhẹ nhàng nhưng có phần lưu luyến hơn.
Vành tai anh, từ lâu đã đỏ bừng, màu đỏ ấy dần lan ra hai gò má, đến tận cổ.

Một nụ hôn kết thúc, Phương Tri Ý suýt nữa mềm nhũn trong lòng Bùi Từ.
Hô hấp rối loạn, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cả người như trôi bồng bềnh trong mây. Hai tai ong ong, chân gần như không còn chút sức lực nào.

Thì ra… hôn môi thật sự là như vậy.

Trước kia cô vẫn nghĩ mấy thứ trong sách đều là nói quá, ai ngờ lại đúng đến từng chữ một.

Sau khi hôn xong, "gan" của Bùi Từ lập tức tăng trưởng hơn rất nhiều, đặc biệt là nhìn đối tượng của mình mềm nhũn trong lòng. Một tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, cúi đầu thấp giọng "dọa dẫm": “Sau này mà không nghe lời anh thì anh sẽ hôn em đó, nghe rõ chưa?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, như có chút dư âm sau nụ hôn, nhẹ nhàng mà rót thẳng vào tai.

Phương Tri Ý nghe mà tim lại đập lỡ một nhịp, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, còn đưa tay lên sờ sờ vành tai anh, môi cong cong nói:
“Đội trưởng Bùi, tai anh đỏ rồi kìa.”

Bùi Từ: ……

Lần này viện trưởng Trần dẫn theo Chu Giới Nhiên cùng mấy nghiên cứu viên khác đến đây, ngoài việc tham gia thử nghiệm bay, mục đích quan trọng hơn là để học tập và trao đổi kinh nghiệm.

Sau khi hoàn tất một số thỏa thuận ký kết với viện trưởng Trương, ông lập tức theo chân Phương Tri Ý đến phòng nghiên cứu.

Tối qua, Trần Thăng mới biết Chu Giới Nhiên là hàng xóm cũ của Phương Tri Ý, hai nhà lại có quan hệ thân thiết, thân thiết đến mức Chu Giới Nhiên là hàng xóm, nhưng đạt đến cấp bậc "anh trai" anh trai cái loại này.

Vì vậy sáng sớm nay, khi nhìn thấy Phương Tri Ý, thái độ của Trần Thăng hoàn toàn giống như đang nhìn con gái mình – vừa tán thưởng vừa trìu mến.

Đặc biệt là sau khi nghe nói cô bé này đã tự tay cải tiến và nâng cấp máy tính, nâng hiệu suất tính toán ngang tầm với thiết bị của nhiều phòng thí nghiệm tiên tiến ở phương Tây, ánh mắt ông nhìn cô càng thêm quý trọng.

Hôm qua, Trương Khâu khoe khoang tiện thể cho ông "cưỡi ngựa xem hoa" một chút máy tính sau khi được cải tiến, ông liền hâm mộ muốn chết. Sau đó lại từ chỗ Chu Giới Nhiên biết được quan hệ của hai người thì nói sao đây?

À, chính là : Ý muốn đào người đã rục rịch.

“Đồng chí Phương, hôm qua tôi nghe Giới Nhiên nói cô coi như em gái của cậu ấy, vậy tôi cũng theo cậu ta gọi một tiếng Dạng Dạng cho thân mật nhé.”

Đối với sự nhiệt tình nhu thế này,đã có tiền lệ là viện trưởng Trương, nên Phương Tri Ý cũng không cảm thấy có gì là ngạc nhiên, chỉ cười gật đầu: “Viện trưởng Trần cứ tự nhiên, ngài gọi sao thấy quen là được ạ.”

Trần Thăng nào có không quen, ông gọi thuận miệng cực kỳ. Hơn nữa, đây chính là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ với cô bé.

“Giới Nhiên, con lại đây. Hai đứa lâu rồi không gặp, hôm nay có dịp thì trò chuyện cho thoải mái một chút.”

Chủ yếu là hôm nay Trương Khâu không có ở đây, Trần Thăng thấy đây là thời điểm tốt để “móc nối". Trước mắt cứ đẩy người có quan hệ thân cận nhất với Phương Tri Ý ra trước đã.

Chu Giới Nhiên nghe viện trưởng nói liền ngoan ngoãn bước lên. Thật ra anh vốn cũng muốn trò chuyện thêm với cô. Tối qua sau cuộc họp sơ bộ, hai người chỉ trao đổi vội vài thông số kỹ thuật. Nhưng anh đã cẩn thận nghiên cứu cả đêm và phát hiện Dạng Dạng thực sự rất lợi hại—những cải tiến ấy, ngay cả anh cũng không nghĩ tới.

Với tư duy và tốc độ phản ứng như vậy khó trách lại có thể được phá cách đề bạt làm kỹ sư cao cấp. 

Tuy anh lớn hơn cô vài tuổi, lại vào viện nghiên cứu sớm trước cô hai năm, nhưng rất nhiều ý tưởng và tư duy kỹ thuật thật sự hoàn toàn không thể so sánh được.

Trước hôm qua, anh vẫn còn ôm trong lòng một vài tâm tư khác đối với cô bé ấy. Đương nhiên, hiện tại cũng không thể nói là hoàn toàn không còn ý nghĩ gì, nhưng sự khâm phục trong anh đã chiếm phần nhiều hơn cả.

Quan trọng nhất là—anh phát hiện, có lẽ ngay cả khi không có Bùi Từ, anh cũng chưa chắc có khả năng cùng cô tiến xa hơn. Bởi vì anh phát hiện, bước chân của cô, bản thân đã có chút đuổi không kịp rồi.

Anh là đàn ông, đương nhiên cũng có mơ ước được nữ thần ưu ái. Nhưng anh cũng là người biết rõ năng lực và vị trí của bản thân.

Giờ lùi lại, trở về đúng vị trí "anh trai", ngược lại lại càng thoải mái hơn, cũng càng thành thạo.

Chỉ là hai người còn chưa kịp nói với nhau được mấy câu thì Bùi Từ đã bước tới.

Bùi Từ là đội trưởng đại đội bay thử nghiệm lần này, đồng thời cũng là phi công chính chịu trách nhiệm trực tiếp thực hiện nhiệm vụ bay thử. Nói một cách không quá lời, trong toàn bộ kế hoạch thử nghiệm, vai trò của Bùi Từ thậm chí còn quan trọng hơn cả Phương Tri Ý, người giữ chức Tổng thiết kế sư.

Sáng nay, tại cuộc họp kỹ thuật do bên viện chế tạo tổ chức, kỹ sư trưởng phụ trách thử nghiệm bay đã chính thức trình bày báo cáo tóm tắt giai đoạn đầu. Theo quy trình đã được phê duyệt, sau khi hoàn thành các nội dung thử nghiệm sơ bộ, người phải đích thân tiếp nhận mệnh lệnh điều động, mang theo phiếu nhiệm vụ để trực tiếp lên máy bay thực hiện chuyến bay thử đơn – chính là anh ta.

Nói cho đúng — hiện tại, Bùi Từ bận rộn đến mức không ngẩng nổi đầu, so với Phương Tri Ý còn chẳng có thời gian mà thở. Một bên là thao tác kỹ thuật trên không, một bên là điều chỉnh số liệu dưới mặt đất, nhưng chính anh mới là người đối mặt trực tiếp với rủi ro cao nhất, không cho phép xảy ra sai sót.



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 227
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...