Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 225
34@-
Trương Khâu nghe nói "đối tượng của nghiên cứu viên Phương" đã tới, liền cố ý chạy qua xem mặt. Cũng không phải ông rảnh rỗi hóng chuyện, mà là từ lâu đã tò mò xem rốt cuộc là ai có bản lĩnh bắt được tiểu Phương nghiên cứu viên mà ông đắc ý nhất.
Vừa liếc mắt thấy Bùi Từ, ông liền nhíu mày.
Thằng nhóc này này, khó trách lúc trước đi người còn cần mẫn hơn cả anh trai nhà người ta, hóa ra là ở chỗ này chờ.
“Thằng nhóc thối.” Trương Khâu đưa tay vỗ vỗ vai Bùi Từ, ông đối với Bùi Từ vẫn có chút hiểu biết.
Mấy năm nay trực tiếp từ trung đội trưởng thăng hai cấp thành đại đội trưởng, liên tục hai lần tham gia thí nghiệm ném bom chiến thuật, nói thật phi công này ở viện nghiên cứu của họ vẫn có chút tiếng tăm.
Lần này cậu ta dựa vào thực lực giành được suất bay thử nghiệm, không có gì để bắt bẻ.
Bất quá... hài lòng thì hài lòng, Trương Khâu vẫn phải làm tròn vai "người nhà mẹ đẻ" của đồng chí tiểu Phương, giọng nghiêm túc hẳn:
“Đồng chí tiểu Phương là nghiên cứu viên cấp quốc bảo của viện nghiên cứu chúng ta, là nhân tài hiếm có, là bảo bối của toàn viện. Sau này nếu cậu dám để con bé chịu một chút ấm ức thôi, thì không cần đợi con bé lên tiếng, người cả viện nghiên cứu sẽ tìm cậu tính sổ đó, nghe rõ chưa?”
Lời này của Viện trưởng Trương thật sự có sức nặng không nhỏ.
Đừng nói là Bùi Từ, ngay cả những đồng chí nghiên cứu viên đứng cạnh cũng sững sờ. Được đích thân viện trưởng Viện nghiên cứu xác nhận "bảo bối của toàn viện", lại còn thêm cái mắc "nghiên cứu viên cấp quốc bảo của viện nghiên cứu", còn "người cả viện nghiên cứu sẽ tìm cậu tính sổ", đây nào phải cảnh báo đơn thuần, mà là một vinh dự lớn đến cỡ nào chứ!
Nhưng nghĩ lại, Phương nghiên cứu viên đúng là xứng đáng.
“Viện trưởng Trương, chú cứ yên tâm. Cháu nhất định sẽ đối xử với Dạng Dạng thật tốt. Cháu mà khiến cô ấy không vui, cháu sẽ tự thu thập chính mình.”
Lời nói nửa thật nửa đùa, nhưng ánh mắt lại thành khẩn.
Viện trưởng Trương lúc này mới hài lòng gật đầu, xoay người đi, miệng còn lẩm bẩm: “Biết điều là tốt…”
Thân phận của Bùi Từ sau lần này coi như càng chắc chắn.
Đến ngày thứ ba họ ở viện nghiên cứu, Chu Giới Nhiên cũng cùng viện trưởng Trần Thăng tới.
Ngay cả Chu Giới Nhiên cũng không chịu nghỉ ngơi. Tuy rằng đều ở chung một viện nghiên cứu, nhưng mấy ngày nay bận rộn xử lý tài liệu và họp bàn kỹ thuật, anh vẫn chưa gặp được Phương Tri Ý.
Mãi đến ngày hôm sau, mọi việc cơ bản đã thu xếp ổn thỏa, anh mới định bụng ăn một bữa cơm, rồi sẽ chủ động đi tìm người.
Không ngờ, còn chưa kịp đi thì người đã xuất hiện ngay trước mắt — ở nơi không ai đề phòng nhất: nhà ăn.
Bùi Từ đã biết sự tồn tại của Chu Giới Nhiên, vào ngày viện trưởng Trần đến bản thân anh đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chưa nhìn thấy người thì chưa từng lơi lỏng.
“Dạng Dạng!” Chu Giới Nhiên nhìn thấy Phương Tri Ý trước, ban đầu anh còn muốn ăn cơm xong rồi lấy đồ đi tìm cô bé, không ngờ ở nhà ăn gặp nhau.
Tình huống này rõ ràng không thể giả vờ không quen biết.
Phương Tri Ý quay đầu theo tiếng gọi, vừa thấy Chu Giới Nhiên, nét mặt khẽ động. Nhưng rất nhanh, cô quay lại bưng khay thức ăn, dẫn theo Bùi Từ đi thẳng đến trước mặt anh:
“Anh Giới Nhiên, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Chu Giới Nhiên là người có tâm trạng rất bình đạm, có điều ở vào thời điểm nhìn thấy Phương Tri Ý, trên khuôn mặt bình đạm không gợn sóng tràn ra một ít biểu cảm khác biệt so với ngày thường.
“Chú Chu có khỏe không ạ?” Thật ra xét về sự quen thuộc, Phương Tri Ý đối với chú Chu Thừa Khang này quen thuộc hơn một chút, cho nên lời mở đầu tự nhiên bắt đầu từ chú Chu.
Chu Giới Nhiên cười nói: “Khá tốt, hôm trước cha anh biết anh sẽ tới nơi này cùng viện trưởng liền dặn dò anh mang theo rất nhiều thứ cho em, ăn cơm xong anh sẽ đưa qua cho em.”
“Vậy em cảm ơn anh Giới Nhiên và chú Chu trước ạ.”
Sau đó cô nghiêng đầu, nghiêm túc giới thiệu người bên cạnh:
“À, đúng rồi anh Giới Nhiên, em chưa kịp giới thiệu — đây là đối tượng của em, cũng là phi công thử nghiệm lần này của chúng ta, tên là Bùi Từ.”
Cô cười cười, rất tự nhiên mà thân mật: “Hôm trước em còn định gọi điện về nhà khoe với chú Chu một tiếng, ai ngờ chú lại đi về nông thôn, nhất thời không liên lạc được. Nếu sau này anh Giới Nhiên có gọi được cho chú ấy thì nhất định phải giúp em nhắn một câu nhé. Chú Chu mấy năm nay đối xử với em chẳng khác nào chú ruột, nếu để chú ấy biết em có đối tượng rồi mà lại không nói sớm, chắc chắn sẽ giận đấy.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại như từng hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Trương Khâu nghe nói "đối tượng của nghiên cứu viên Phương" đã tới, liền cố ý chạy qua xem mặt. Cũng không phải ông rảnh rỗi hóng chuyện, mà là từ lâu đã tò mò xem rốt cuộc là ai có bản lĩnh bắt được tiểu Phương nghiên cứu viên mà ông đắc ý nhất.
Vừa liếc mắt thấy Bùi Từ, ông liền nhíu mày.
Thằng nhóc này này, khó trách lúc trước đi người còn cần mẫn hơn cả anh trai nhà người ta, hóa ra là ở chỗ này chờ.
“Thằng nhóc thối.” Trương Khâu đưa tay vỗ vỗ vai Bùi Từ, ông đối với Bùi Từ vẫn có chút hiểu biết.
Mấy năm nay trực tiếp từ trung đội trưởng thăng hai cấp thành đại đội trưởng, liên tục hai lần tham gia thí nghiệm ném bom chiến thuật, nói thật phi công này ở viện nghiên cứu của họ vẫn có chút tiếng tăm.
Lần này cậu ta dựa vào thực lực giành được suất bay thử nghiệm, không có gì để bắt bẻ.
Bất quá... hài lòng thì hài lòng, Trương Khâu vẫn phải làm tròn vai "người nhà mẹ đẻ" của đồng chí tiểu Phương, giọng nghiêm túc hẳn:
“Đồng chí tiểu Phương là nghiên cứu viên cấp quốc bảo của viện nghiên cứu chúng ta, là nhân tài hiếm có, là bảo bối của toàn viện. Sau này nếu cậu dám để con bé chịu một chút ấm ức thôi, thì không cần đợi con bé lên tiếng, người cả viện nghiên cứu sẽ tìm cậu tính sổ đó, nghe rõ chưa?”
Lời này của Viện trưởng Trương thật sự có sức nặng không nhỏ.
Đừng nói là Bùi Từ, ngay cả những đồng chí nghiên cứu viên đứng cạnh cũng sững sờ. Được đích thân viện trưởng Viện nghiên cứu xác nhận "bảo bối của toàn viện", lại còn thêm cái mắc "nghiên cứu viên cấp quốc bảo của viện nghiên cứu", còn "người cả viện nghiên cứu sẽ tìm cậu tính sổ", đây nào phải cảnh báo đơn thuần, mà là một vinh dự lớn đến cỡ nào chứ!
Nhưng nghĩ lại, Phương nghiên cứu viên đúng là xứng đáng.
“Viện trưởng Trương, chú cứ yên tâm. Cháu nhất định sẽ đối xử với Dạng Dạng thật tốt. Cháu mà khiến cô ấy không vui, cháu sẽ tự thu thập chính mình.”
Lời nói nửa thật nửa đùa, nhưng ánh mắt lại thành khẩn.
Viện trưởng Trương lúc này mới hài lòng gật đầu, xoay người đi, miệng còn lẩm bẩm: “Biết điều là tốt…”
Thân phận của Bùi Từ sau lần này coi như càng chắc chắn.
Đến ngày thứ ba họ ở viện nghiên cứu, Chu Giới Nhiên cũng cùng viện trưởng Trần Thăng tới.
Ngay cả Chu Giới Nhiên cũng không chịu nghỉ ngơi. Tuy rằng đều ở chung một viện nghiên cứu, nhưng mấy ngày nay bận rộn xử lý tài liệu và họp bàn kỹ thuật, anh vẫn chưa gặp được Phương Tri Ý.
Mãi đến ngày hôm sau, mọi việc cơ bản đã thu xếp ổn thỏa, anh mới định bụng ăn một bữa cơm, rồi sẽ chủ động đi tìm người.
Không ngờ, còn chưa kịp đi thì người đã xuất hiện ngay trước mắt — ở nơi không ai đề phòng nhất: nhà ăn.
Bùi Từ đã biết sự tồn tại của Chu Giới Nhiên, vào ngày viện trưởng Trần đến bản thân anh đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chưa nhìn thấy người thì chưa từng lơi lỏng.
“Dạng Dạng!” Chu Giới Nhiên nhìn thấy Phương Tri Ý trước, ban đầu anh còn muốn ăn cơm xong rồi lấy đồ đi tìm cô bé, không ngờ ở nhà ăn gặp nhau.
Tình huống này rõ ràng không thể giả vờ không quen biết.
Phương Tri Ý quay đầu theo tiếng gọi, vừa thấy Chu Giới Nhiên, nét mặt khẽ động. Nhưng rất nhanh, cô quay lại bưng khay thức ăn, dẫn theo Bùi Từ đi thẳng đến trước mặt anh:
“Anh Giới Nhiên, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Chu Giới Nhiên là người có tâm trạng rất bình đạm, có điều ở vào thời điểm nhìn thấy Phương Tri Ý, trên khuôn mặt bình đạm không gợn sóng tràn ra một ít biểu cảm khác biệt so với ngày thường.
“Chú Chu có khỏe không ạ?” Thật ra xét về sự quen thuộc, Phương Tri Ý đối với chú Chu Thừa Khang này quen thuộc hơn một chút, cho nên lời mở đầu tự nhiên bắt đầu từ chú Chu.
Chu Giới Nhiên cười nói: “Khá tốt, hôm trước cha anh biết anh sẽ tới nơi này cùng viện trưởng liền dặn dò anh mang theo rất nhiều thứ cho em, ăn cơm xong anh sẽ đưa qua cho em.”
“Vậy em cảm ơn anh Giới Nhiên và chú Chu trước ạ.”
Sau đó cô nghiêng đầu, nghiêm túc giới thiệu người bên cạnh:
“À, đúng rồi anh Giới Nhiên, em chưa kịp giới thiệu — đây là đối tượng của em, cũng là phi công thử nghiệm lần này của chúng ta, tên là Bùi Từ.”
Cô cười cười, rất tự nhiên mà thân mật: “Hôm trước em còn định gọi điện về nhà khoe với chú Chu một tiếng, ai ngờ chú lại đi về nông thôn, nhất thời không liên lạc được. Nếu sau này anh Giới Nhiên có gọi được cho chú ấy thì nhất định phải giúp em nhắn một câu nhé. Chú Chu mấy năm nay đối xử với em chẳng khác nào chú ruột, nếu để chú ấy biết em có đối tượng rồi mà lại không nói sớm, chắc chắn sẽ giận đấy.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại như từng hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 225
10.0/10 từ 31 lượt.